Mưa cứ dầm dề thấm sâu thêm vào những miền kí ức xưa cũ màu rêu mà em đã gói ghém cất giữ suốt hai năm qua.
Một buổi chiều nào đó, khi con đường em đang đi ngập gió - những cơn gió mang đầy mùi mưa.
Em tham lam hít căng đầy lồng ngực cái mùi hương mà em rất thích, mùi hương hoang hoải của những cơn mưa rào cuối hạ đầu thu. Chợt lặng người khi em nhận ra đâu đó trong không khí đã len lỏi hương hoa sữa, thoảng thôi nhưng cũng đủ để làm tim em giật thót.
Tà áo dài thướt tha bay trong gió. Có người con gái đang đứng đợi dưới gốc ngước đôi mắt tròn xoe trong veo, nhìn người con trai đang vin cành phượng đỏ rực như lửa cháy giữa trưa tháng 5, cả hai nhìn nhau nói đôi ba câu gì đó rồi lại cười vu vơ.
Buổi chiều muộn sau khi tan trường vẫn còn bóng áo trắng lang thang nơi sân trường, vẫn là người con trai ấy đang đứng trên yên xe nhún người cố với lấy một cành hoa sữa vừa nở sáng nay. Mùi thơm nồng nàn – ngại ngùng trao cho người con gái nhỏ đang đỏ mặt đứng bên cạnh.
Trời đã chuyển dần sang thu rồi đấy, mùa hạ đâu thể vượt qua được ngưỡng cửa tháng 8.
Và dù em đã cố gắng cất giữ thật kĩ, nhưng những cơn gió đi hoang chiều nay lại xới tung tất cả, mang em về lại với những kí ức thời áo trắng bên anh. Trong em những mảng kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn và tinh khôi như mọi chuyện mới chỉ là của hôm qua.
Em vẫn nhớ…
Ngày đầu tiên em gặp anh, người con trai có nụ cười ấm với chiếc răng khểnh rất duyên. Vì thế em bỗng ghen vu vơ mỗi khi anh cười, anh cười với em nhưng những người con gái khác thường ngoái đầu nhìn lại. Em ghen khi phải chia sẻ nụ cười của anh cho người khác.
Em vẫn nhớ…
Đôi mắt một mí sâu và dịu dàng. Em thích nhìn vào mắt anh vì ở đó em là tất cả. Anh từng nói anh cũng yêu đôi mắt của em bởi nó to, tròn và trong veo như hồ nước mùa thu.
Em vẫn nhớ…
Giọng nói trầm khàn của anh. Em nhớ lúc em ngủ gục trên bàn trong giờ học anh thường lay vai gọi em dậy nhưng em lại không chịu dậy. Vì em cứ muốn được nghe tiếng anh gọi tên em như thế, có lẽ em sẽ lại càng ngủ say thêm mà thôi.
Em vẫn nhớ…
Tấm lưng ai đó thật rộng và thật ấm. Mỗi lần ngồi sau xe anh khi tan trường, dụi đầu vào đó, ngửi mùi hương quen thuộc em thấy thế giới chỉ còn thu nhỏ nơi tấm lưng ấy mà thôi và cuộc sống thật yên bình.
Vai em gầy, nhưng chẳng có ý nghĩa gì khi em có cả một thế giới luôn ở bên.
Em vẫn nhớ…
Khuôn mặt thân thương với cái mũi hơi gãy, nhưng không sao vẫn đẹp trai lắm mà. Cái khuôn mặt ấy với những đường nét em đã thuộc từ lâu, và đã biết bao lần em tìm kiếm . Dù anh có lẫn vào giữa đám đông hàng triệu người thì em vẫn sẽ tìm ra được.
Em vẫn nhớ…
Một cái tên mà chỉ cần nghe ai đó vô tình gọi trên đường thì cho dù có đang làm gì em cũng phải ngoái đầu lại nhìn cho bằng được. Cái tên mà em cứ thích gọi mãi theo đủ mọi giọng điệu chỉ để làm anh phát cáu rồi bật cười thành tiếng. Cái tên mà rất nhiều người có nhưng với em lại chỉ có một mình anh mang cái tên đó mà thôi.
Em vẫn nhớ…
Đôi tay anh mùa đông thì lạnh ngắt còn mùa hè lại nóng ran. Em thích áp đôi tay buốt cóng của anh lên má, em không thấy lạnh với em nó lại rất ấm vì anh đã phải tay trần gò lưng đạp xe đèo em đi học trong cái rét căm căm mùa đông. Còn em thì được ngồi phía sau đút tay vào túi áo nhởn nhơ nhìn mọi thứ xung quanh. Và hơn hết thảy, đôi tay ấy luôn cho am cảm giác an yên, bình lặng.
Em vẫn nhớ…
Tất cả về anh, về người con trai của gió và cả của em nữa.
Khoảnh khắc...
Đi qua mùa Thu thì sẽ đến mùa Đông.
Em chưa đủ trưởng thành chưa đủ chín chắn để hiểu tường tận mọi chuyện trên đời. Nhưng em đủ lớn để biết rằng cuộc sống này không có gì là hoàn hảo đến tuyệt đối. Và em còn biết rằng mỗi người chỉ được sống một lần duy nhất trên đời mà cuộc sống thì hữu hạn nên “ Hãy yêu khi còn có thể”.
Em chỉ ước nghe được câu nói này trước khoảnh khắc đó dù chỉ 3 giây, 3 giây thôi đủ thời gian để em có thể nói với anh ba tiếng “em yêu anh”.
Khoảnh khắc vạt váy trắng em đang mặc nhuốm dần màu đỏ tươi tràn ra từ khóe miệng anh.
Khoảnh khắc những cơn mưa cuối thu khẽ khàng rơi trên gương mặt người con trai em yêu.
Khoảnh khắc nụ cười trên môi anh rạng rỡ trong phút chốc rồi tắt lịm mãi mãi.
Khoảnh khắc đôi mắt anh vụt sáng lên những tia dịu dàng rồi vội nhắm nghiền vĩnh viễn.
Khoảnh khắc đôi tay anh chợt ấm sực rồi từ đó về sau sẽ lạnh buốt.
Khoảnh khắc mà em thấy một thiên thần với đôi cánh trắng muốt, mỏng manh rời khỏi anh và mỉm cười bay lên thiên đàng.
Khoảnh khắc em đã không bao giờ “còn có thể” yêu anh dù chỉ một giây nào nữa.
Rồi em nhận ra cuộc sống này thật ngắn ngủi, giống như chiếc lá mùa thu cuối cùng còn sót lại.
Khoảnh khắc ấy làm sao đủ để đong đầy những yêu thương trong em?
***
Mùa thu đã đi qua rồi anh ạ. Mùa đông về mang theo mưa phùn và những cơn gió bấc cứ hun hút thổi tung đám lá khô bên đường. Mùa đông – em thích đi ngược chiều gió, thích nhìn dòng người vội vã chạy trốn cơn mưa chiều. Thích một mình đứng ở trạm xe buýt nào đó, mặc cho những chuyến xe cứ chạy qua mà chẳng bước lên một chuyến xe nào cả. Và em cũng thích nghĩ về anh bất cứ lúc nào em thấy nhớ.
Anh đã không ngại ngần bỏ em lại một mình giữa cuộc sống đầy xô bồ, anh đã không đắn đo khi xé toạc cái nhà kính mà em như là một sinh vật được chăm sóc đặc biệt trong đó. Vậy thì tại sao em lại không có quyền được nhớ anh cơ chứ.
Anh đi vào một tối mùa đông giữa tháng 11, những trận gió cứ theo nhau chạy dài theo con phố, cùng với cơn mưa phùn dai dẳng cứ được dịp hắt từng hạt nhỏ li ti nhưng lạnh buốt vào mặt người đi đường. Không khí tê cóng và ướt át. Vậy nên có lẽ nỗi đau mất anh – ngay lúc đó em không còn cảm nhận được. Chỉ cảm thấy đầu anh đang gối trên chân em chảy ra thứ nước màu đỏ đặc quánh và âm ấm. Chắc chắn không phải là mưa vì mưa thì sẽ lạnh. Và cũng chẳng thể là nước mắt vì lúc đó em đâu có khóc.
Em chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhớ em ôm lấy đầu anh và điên cuồng la hét. Văng vẳng bên tai em là tiếng những người đi đường đang vây xung quanh: “Trời ơi ai đó gọi cấp cứu đi”, “ Ôi, thằng bé chảy nhiều máu quá”, “ Chiếc xe gây tai nạn bỏ chạy rồi ư?”…
Gió vẫn rít điên cuồng, mang theo những hạt mưa cứ quằn quại tạt mạnh vào đám đông đứng xung quanh.
Em không quan tâm, vì trong tay em bây giờ đang là cả thế giới. Thế giới ấy đang mỉm cười với em, đôi tay nắm lấy tay em rất chặt, và đôi mắt ấy sáng như có muôn vàn vì sao đang ở sâu trong đáy mắt anh.
Em thấy mình mỉm cười...giống như một thước phim quay chậm, em trở về ngày đầu tiên gặp anh.
12