Tặng Hiếu, anh và những người kì lạ!
Kí ức
Tôi luôn mang bên mình một chiếc vòng được kết bằng những con ốc màu xanh nho nhỏ - món quà của cậu bạn hàng xóm sau lần đi chơi với gia đình, tự tay làm tặng tôi. Có lẽ với một vài người, những thứ như thế thật tầm thường và chẳng mấy giá trị. Song với tôi, nó đáng quý cực kì, vì khi đó, chúng tôi mới 5 tuổi và không lâu sau, gia đình tôi chuyển đi. Tôi chẳng còn gặp lại cậu ấy nữa.
Kí ức trong tôi mập mờ và không rõ, có lẽ tại hồi đó tôi còn quá nhỏ, để nhớ thật nhiều. Chỉ có điều, tôi luôn mơ một giấc mơ, có " hai đứa trẻ dắt tay nhau, đi suốt con đường ngập nắng... ".
Bà đã nói với tôi rằng: “Những giấc mơ luôn lặp lại như một phần kí ức bị lãng quên.". Có lẽ thế!
Ngày bão
5:15 AM
Trời Hà Nội dạo này nhiều mây và đỏng đảnh nắng. Tôi chẳng mấy quan tâm, bởi vốn dĩ, nắng mưa là chuyện của trời, không khiến tôi phải nghĩ. Có lẽ vì thế mà cách đây 15 phút, tôi lôi chiếc ô từ trong cặp ra, nhét vào tủ, tự nhủ mang đi cũng chẳng để làm gì, rồi ra khỏi nhà khi bầu trời dày đặc mây đen báo bão.
Mưa bắt đầu rơi và dần dần nặng hạt. Bắt đầu một ngày mới như vậy liệu có tệ quá không? Xung quanh bến xe bus lại chẳng có chỗ nào để tôi trú được cả. Sấm chớp ầm ầm, mưa dữ dội, cứ thế quật thẳng vào người tôi không che chắn. Và chờ đến khi lết lên được xe bus thì quần áo tôi đã ướt nhẹp. Nhìn thảm thương không thế tả!
Bus hôm nay không đông lắm, có lẽ tại mưa, nên người ta ngại đợi chờ, chuyển sang đi một phương tiện khác nhanh hơn để đến nơi mình cần nhanh chóng. Tôi tựa người vào cửa kính. Hơi điều hòa làm tôi lạnh, nhưng lại giúp tôi hong khô quần áo. Chịu đựng một tí vậy!
Đưa mắt nhìn xung quanh, đứng đối diện tôi là một cậu bạn chắc cũng trạc tuổi, mặc sơ mi trắng, tai cắm headphone, mắt nhìn theo những giọt mưa vương trên cửa kính. Rồi như chợt nhận ra mình khá vô duyên khi săm soi người ta quá kĩ, tôi vội quay mặt đi chỗ khác.
Mưa cứ ngớt một tí rồi lại ào ào...
6:20 AM
Cuối cùng thì gần 1 tiếng vô vị trên bus cũng trôi qua nhanh chóng. Tôi ra cửa bấm đèn chờ xuống. Liếc nhìn cậu bạn lúc nãy, một cảm giác quen thuộc nhẹ dâng lên trong tim. Kì lạ. Tôi chẳng nhớ nổi đã gặp ở đâu rồi. Nhưng nhìn quen lắm. Có cảm giác rất thân thiết mà không tài nào lí giải nổi. Quái thật! Sao tôi chẳng nhớ ra nhỉ? Khó chịu quá đi! Tôi là thế. Nếu muốn mà chẳng nghĩ ra điều mình cần thì sẽ bứt rứt lắm, chẳng còn để ý đến xung quanh. Cứ cắn môi, lục não tìm câu trả lời, băn khoăn mãi, đến nỗi chẳng nhận ra, cậu ý đã ra cửa và xuống cùng bến với tôi từ lúc nào.
Vừa hay, đúng lúc tôi đặt chân xuống đường thì mưa lại bắt đầu nặng hạt. Hình như ông trời muốn trêu ngươi tôi thì phải. Ghét thế không biết. Bộ quần áo vừa khô vì hơi điều hòa giờ lại bắt đầu bị nước mưa làm cho lấm chấm ướt. Đành phải chạy thôi, nếu tôi không muốn mình rơi vào bộ dạng thảm thương một lần nữa. Đang định vắt chân lên cổ chuồn cho nhanh thì một bàn tay bỗng kéo tôi lại. Nhẹ nhàng thôi... nhưng bàn tay ấm làm điện giật tim tôi rung bần bật. Tôi quay đầu nhìn. Là "người quen thuộc" ( tạm gọi thế nhé). Cậu ý dúi chiếc ô đang cầm vào tay tôi, ra điều bảo tôi cầm tạm. Tôi lắc đầu, dúi trả lại:
- Không cần đâu- không quên bonus thêm một nụ cười, dù sao "người quen thuộc" cũng có lòng tốt mà.
Tôi định đi. Thì tại mưa cứ to dần. Quần áo tôi đã bắt đầu lấm lem nước. Không nhanh sẽ lại ướt như chuột cho mà xem. Vừa quay lưng thì "người quen thuộc" lại kéo giật tôi lại. Ơ hay nhỉ? Có chuyện gì xảy ra với cậu bạn này thế không biết? Tôi bắt đầu khó chịu, nhưng không để lộ nó ra qua giọng nói của mình.
- Lại gì nữa đây? Tớ đã nói là không cần mà!
Một lần nữa, cái ô lại nằm gọn trong bàn tay tôi.
- Cầm lấy đi. Con gái mà để ướt là khó coi lắm ý!
Nói xong chạy vụt đi. Để lại tôi lơ ngơ với cái ô, hàng vạn dấu hỏi dâng lên trong đầu.
Mà cậu ý đưa ô cho tôi rồi, tôi sẽ trả lại bằng cách nào đây? Có quen biết gì đâu cơ chứ. Sao trên đời lại có con người buồn cười đến thế nhỉ? Tôi nhìn theo dáng cậu ý ở phía trước, lắc đầu ngán ngẩm rồi vội vã chạy theo. Không nhanh tôi sẽ bị mất dấu đối tượng mất. Đúng là đồ chân dài! Đi nhanh thế không biết. Cậu ta chỉ đi bộ mà tôi phải chạy hổn hển đứt hơi mới đuổi kịp. Tôi giơ ô che cho cả 2 đứa. Cậu ta quay lại nhìn chằm chằm, cứ làm như ngạc nhiên lắm ý.
- Nhìn cái gì?- Tôi bắt đầu bực mình. Mới sáng sớm ra mà đã gặp bao nhiêu chuyện, tự nhiên muốn trút hết lên đầu hắn. Ai dè cậu ta lại quay sang toe toét với tôi. Bản mặt đáng ghét không thể tả!
- Đưa tớ cầm ô cho.
Sau đấy tôi không nói gì nữa. Tôi còn mải nghĩ xem tôi đã gặp con người quái dị này ở đâu rồi. Suy nghĩ của tôi về hắn khác hẳn với ấn tượng ban đầu mà hắn mang lại. Người đâu mà lạ lùng thế không biết. Mà chắc là với ai hắn cũng thế cả thôi. Người tốt thì bao giờ chẳng tốt. Nhưng còn cái cảm giác quen thuộc kì lạ kia? Tôi quay sang định hỏi xem cậu ta đã gặp tôi bao giờ chưa, thì nhận ra đã đến trường tôi rồi. Thôi vậy. Nếu có duyên thì sẽ gặp lại. Nếu còn gặp lại nhau thì lần tới tôi sẽ hỏi.
- Đến trường tớ rồi. Cảm ơn vì đã cho đi nhờ ô. Bye nhé!
Nói rồi tôi chạy vụt đi. Chỉ nghe loáng thoáng đằng sau tiếng cậu ý gọi với theo. Thôi kệ. Người gặp một lần mà. Tò mò làm chi!
6:30 AM
Vừa vào lớp, vứt balo lên bàn, tôi ngồi phịch xuống ghế, ra điều mệt mỏi lắm. Mà đúng là tôi hơi mệt thật. Buổi sáng hôm nay chẳng bình thường chút nào. Cứ như phim ý. Nhìn đồng hồ, còn khoảng nửa tiếng nữa mới vào lớp. Đêm qua ngủ muộn, sáng lại phải dậy sớm nên bây giờ hơi buồn ngủ. Vòng tay ôm balo, tôi định sẽ đánh một giấc cho đến khi trống vào tiết là vừa. Nhưng rồi, một dòng điện chạy xẹt qua người tôi tê dại, khi tôi nhìn balo của mình. Dụi mắt, nhìn, rồi lại dụi mắt. Mất rồi. Chiếc vòng làm bằng những con ốc màu xanh tôi móc vào balo đã không cánh mà bay.
Giờ thì tôi cảm thấy chán nản thực sự. Tự nhiên tôi nghĩ về những giấc mơ lặp đi lặp lại của mình, tiếc. Lòng tấm tức. Lúc ấy chỉ muốn khóc thôi. Tôi chẳng mong nhờ nó mà tôi được gặp lại cậu ý, nhưng mà cái vòng như bùa hộ mệnh của tôi vậy. Giờ thiếu nó, tôi thấy trống vắng khủng khiếp...
Hình như lớp tôi hôm nay có học sinh mới thì phải. Tôi nghe loáng thoáng chúng nó bảo thế. Chẳng buồn hỏi lại, mất hết hứng thú với mọi thông tin hot. Tôi gục mặt xuống bàn. Cứ buồn buồn sao ý.
6:45 AM
Cô chủ nhiệm vào dẫn theo một cậu bạn mới. Tôi chả thèm ngẩng lên nhìn. Mấy đứa con gái xung quanh cứ ồ à, ra điều mãn nguyện lắm. Chắc là cũng sáng sủa. Nhưng thôi, có liên quan gì đến tôi cơ chứ. Đang nghĩ như thế thì...
- Tớ ngồi đây được chứ?
Giọng nói vừa lạ vừa quen. Tôi ngẩng mặt lên nhìn. Là "người quen thuộc". Tôi há hốc mồm. Hắn cũng ngạc nhiên lắm, nhưng rồi lại nhếch môi cười đầy ẩn ý.
- Ngồi lùi vào đi. Chỉ có mình chỗ cậu là còn trống thôi.
Tôi vẫn chưa thể định thần. Thế này thì không còn là tình cờ nữa rồi. Phải là "cực kì có duyên" ý. Chưa đầy 2 tiếng mà chạm mặt nhau đến mấy lần. Cảm xúc tôi cứ rơi theo chiều nghịch biến của hàm số. Ban đầu còn có chút ấn tượng, tại nhìn hắn trên bus đeo phone đầy bất cần, thực sự tôi thấy thú vị. Nhưng bây giờ, tôi cảm tưởng như hắn có vấn đề thật ý! Thế nên tôi cứ nhìn chằm chằm "người quen thuộc". Hắn cũng chăm chú nhìn lại tôi. Đã ghét lại càng ghét hơn!