Disneyland 1972 Love the old s

chinh1

trai1

phai

1
1
1
1
Dù trên một đường thẳng ta sẽ vẫn bên nhau
Họ nghĩ rằng mình đã yêu, nhưng một ngày tất cả họ nhận ra đó không phải là tình yêu mà chỉ là một cái gì đó giống tình yêu. Họ đã quyết định từ bỏ thứ giống tình yêu kia để đến với tình yêu thật sự. Bởi vì chỉ có như thế, họ mới biết được cảm giác sống trong tình yêu thật sự là thế nào!

Họ đã ở bên nhau, không phải người yêu, không phải người tình, đơn giản họ là hai người hiểu nhau nhất, đã có lúc hai người tự hỏi, sao họ có thể ở bên nhau lâu như vậy. Lâm bằng tuổi Phương. Họ không biết nhau cho đến khi Lâm từ trong nam chuyển ra để học cấp ba và ở cùng bà nội. Nhà họ cách nhau chỉ vài chục mét, nhưng họ cũng chỉ gặp nhau và đơn giản là một cái gật đầu chào nhẹ. Đến ngày gần hết cấp ba, họ mới nói chuyện với nhau lần đầu tiên. Và tự lúc nào, họ không gọi nhau bằng tên, không gọi nhau cậu tớ hay mày tao mà đơn giản họ gọi nhau bằng hàng xóm. “Hàng xóm à, hàng xóm ơi, hàng xóm này…”, họ trở thành bạn thân lúc nào không hay. 

Nhưng họ không yêu nhau. Đơn giản, họ có những tình yêu của riêng mình. Lâm đang yêu Chi, cô bạn gái cùng lớp cấp ba từ cuối lớp 12. Tình cảm xuất phát từ phía Chi trước, và qua nhiều thử thách của sự chinh phục, Chi cũng có được tình cảm từ Lâm. Phương thì khác. Tình yêu của cô là một tình yêu đơn phương. Cô thầm thích một người con trai, nhưng anh ta không biết, và điều khiến Phương khổ tâm hơn là anh ấy thích người bạn gái thân nhất của cô. Khi Lâm yêu Chi thì Phương lại cố gắng để giấu kín tình cảm bé nhỏ và ngăn những đợt dậy sóng của tâm hồn mình. Tình cảm của Phương dành người con trai kia vẫn chưa có lối thoát, cô vẫn chưa tìm được một người nào có thể khiến mình mở lòng một lần nữa. Lúc thấy mình bế tắc nhất, Phương nhắn tin cho Lâm. 

-    Hàng xóm, có rảnh nói chuyện với tớ không? 
-    Hàng xóm nói đi, tớ sẵn sàng nghe đây.


Từ hôm ấy, Phương có thói quen nói chuyện với Lâm về tất cả những điều trong cuộc sống. Họ ở bên nhau, lặng lẽ và sẵn sàng là bờ vai cho nhau tựa khi ai đó mềm yếu. Họ có những buổi đi ăn kem, có những buổi tối ngồi ngắm sao. Cô chỉ cho anh đâu là ngôi sao Hôm, đâu là dải Ngân Hà, cùng đếm xem chòm sao Bắc Đẩu có mấy ngôi. Phương biết, Lâm yêu Chi, và cô tôn trọng họ, cô không bao giờ nghĩ mình sẽ người thứ ba xen vào tình yêu của họ, đơn giản vì cô luôn nhắc nhở mình chỉ coi Lâm là bạn, và hình ảnh người kia vẫn còn khiến tim cô nhói đau. Nhưng Lâm thì khác, Lâm chắc chắn một điều rằng, Phương đã yêu một tình yêu sâu đậm nhưng đau khổ. Nhìn vào mắt cô bạn thân, Lâm biết cô ấy bị tổn thương nhiều lắm. Anh thấy thương ánh mắt sâu thẳm man mác buồn, thương dáng ngồi mảnh mai, xa xôi của Phương, thương cái tựa đầu vào vai anh, lúc đó anh thấy có cái gì ấm ấm thấm vào vai áo anh, anh biết đó là nước mắt. 




Chi chăm chăm đọc những tin nhắn trong điện thoại của Lâm, chỉ từ một số điện thoại có cái tên viết tắt Hx. Là ai? Những tin nhắn chỉ kể về những bài thơ, những ngôi sao hay một món ăn ngon. Là ai mà lại nói chuyện với Lâm nhiều mà chỉ kể những điều cỏn con như vậy?

-    Hx là ai vậy anh? – Chi hỏi Lâm.
-    Là Phương. Em biết cô ấy mà.
-    Tại sao anh lưu tên cô ấy là Hx, nó có nghĩa là gì?
-    Nghĩa là hàng xóm. Bọn anh gọi nhau là hàng xóm.
-    Ồ, gọi nhau bằng biệt danh cơ đấy.
Lâm cười, lần đầu tiên anh thấy Chi như vậy. Anh ôm cô vào lòng, thì thầm:
-    Em ghen đấy à. Đừng nghĩ lung tung. Em biết, anh yêu em cơ mà.
-    Em không biết, điều đó anh là người rõ nhất.

Câu chuyện của họ dừng lại ở đó. Lâm không nói gì thêm, nhưng lúc đó, bất chợt ánh mắt anh đổi khác. Chi không nhắc về Phương nữa, nhưng từ hôm ấy, Lâm có cảm giác rằng giữa họ có một khoảng cách, khoảng cách khó gọi tên.  
* * *
-    Hàng xóm có chuyện gì rất khó nghĩ phải không? Có thể kể cho tớ nghe không? – Phương cất tiếng nói nhẹ nhàng.
-    Không. Mấy chuyện vớ vẩn thôi, tớ đang có chút lo lắng về đợt thực tập tới.
-    Hàng xóm sắp đi thực tập, nhanh nhỉ. Chúng mình sắp ra trường rồi. Lớn hết cả rồi.

Họ im lặng cho những suy nghĩ của riêng mình.

Lâm học ngành địa chất nên phải đi thực tập khá xa Hà Nội. Anh đi gần ba tháng. Miệt mài với công việc nhưng những phút giây thảnh thơi anh lại thấy nhớ. Nhưng thật lạ lùng, người đầu tiên anh nhớ là Phương. Điều này anh chưa bao giờ nghĩ tới. Có lẽ nào…

Chi biết, Lâm đang dần dần rời xa cô. Cô cảm nhận điều đó bằng sự nhạy cảm của một người con gái. Khi ánh mắt kia không chỉ nhìn mình, trái tim kia không chỉ nghĩ về mình, và tâm hồn kia mình ngày càng không thể nắm bắt. Lúc này, khi cảm giác đang mất dần anh, Chi thấy hụt hẫng, và đau khổ. Chi biết có thể Lâm cũng không hiểu cảm xúc của anh, không biết là anh đã yêu Phương. 

Chỉ có Phương là vẫn nghĩ mọi chuyện thật đơn giản. Cô vẫn nghĩ rằng mình chẳng thể yêu ai được. Cần thêm thời gian để cô thật sự không thấy đau nữa khi nhớ về tình đầu của mình. Lâm vẫn là bạn thân nhất của cô, người có thể lắng nghe tất cả những điều cô kể và không phán xét. Và lúc này đây, đột nhiên Phương thấy nhớ Lâm. Nỗi nhớ khó gọi tên và khó nói thành lời.

Hết đợt thực tập ba tháng. Lâm trở về Hà Nội. Anh gầy và đen sạm đi. Khi nhìn thấy Lâm, Phương hơi sững người lại, cô định lại gần Lâm, nhưng một lực vô hình khiến cô không chạy lại phía anh. Khi Lâm bước gần đến, Phương nhìn anh, giọng xót xa: 

   Sao hàng xóm gầy và đen như thế này? 

Lâm nhìn người bạn thân thiết của mình, cô cũng gầy hơn, đôi mắt đen có những vết thâm quầng. Lâm cười, đặt tay mình lên vai Phương: 

-    Hàng xóm nhớ tớ thế cơ à. Tớ đi có ba tháng mà hàng xóm nhớ tớ gầy người đi rồi này. 

-    Nói linh tinh. Ai thèm nhớ hàng xóm vậy, đừng tưởng bở nhé. Có người khác đang nhớ hàng xóm lắm lắm kia kìa. 
12
Luuly.mobie.in
DANH MỤC TIỆN ÍCH
TRANG CHỦ