Mười hai năm…có tiếng gió, tiếng lòng và cả tiếng run rẩy, bồi hồi của trái tim khi chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa thôi…đành phải nói lời chia tay với thầy cô, bè bạn, với ghế đá sân trường, với góc phố bằng lăng tím dịu mùa hè và con đường mưa quen thuộc đong đầy kỉ niệm…cùng một “ai đó” rất thân…Tất cả chỉ còn là kí ức dịu dàng, gói trọn cho mùa chia ly…”
Miên man thả hồn lơ đễnh trên không trung theo những đám mây xốp trắng mỏng, mềm mịn như bông, Moon không hay biết Sun đang đứng sau mình. Moon hồn nhiên mân mê cánh phượng hồng, bắt chước mấy đứa con gái mơ mộng dán hình chú bướm xinh xinh vào trang nhật kí ngây ngô chứa đựng những cảm xúc buồn vui hỗn tạp của mùa hạ cuối cùng…mùa hạ lớp 12.
Sun vẫn thường như thế, lặng yên ngắm Moon từ phía xa, bình thản đến nhẹ nhàng, không ai biết đôi mắt Sun đang nhòe ướt. Sun bước đến ngồi bên cạnh Moon, lay lay đôi vai và hỏi:
- Ê, Moon này, Moon có tin vào tình yêu đích thực khi hai người ở cách xa
nhau…rất xa không?
- Uhm..mm, Moon cũng không biết nữa, nhưng có lẽ là không tin - Mắt Moon vẫn chăm chăm vuốt ve chú bướm hand – made cho thẳng nếp, còn lòng nghĩ vu vơ.
- Ừ, Sun cũng thế! - Mặt Sun méo xệch đến thảm hại Moon đâu có hay, Moon không nhìn nên không biết, vả lại Sun cũng không muốn Moon trông thấy Sun trong tình cảnh khổ sở như thế này.
Thế rồi Sun cười ngoác miệng, nụ cười gượng gạo kinh khủng, sau đó thì chạy biến theo tụi con trai, để Moon ngẩn ngơ với dấu hỏi to đùng:“ Lạ nhỉ! Không dưng hỏi thế làm gì?”
Sun – cậu bạn thân nhất của tôi
“Sun” có nghĩa là mặt trời, mặt trời vô cùng ấm áp nếu bạn đang sống giữa mùa đông lạnh giá. Sanra Minh Kha là mặt trời đối với tôi và tôi gọi cậu ấy bằng cái tên đơn giản: Sun.
Tôi chơi với Sun cũng khá lâu, tính đến thời điểm này là 5 năm 6 tháng 11 ngày, bởi thế tôi luôn nghĩ mình là người rất hiểu Sun, cỡ phải đến 99% ấy chứ, 1% còn lại thì đó là nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn cất giấu những điều bí mật tôi không biết, nhưng lại là 1% tôi muốn khám phá nhất. Tôi không hề muốn có bất kỳ một khoảng cách nào giữa tôi và Sun, nhưng quả thật nhiều lúc tôi không thể hiểu được cậu ấy, có thứ quái quỉ gì đang xảy ra trong cái đầu bé xíu ấy đầy mâu thuẫn, huyễn hoặc. Sun không nói, tôi không biết, cố tìm cho ra nguyên nhân cuối cùng phải chấp nhận trở về con số 0 tròn trĩnh.
Lên cấp 3, Sun khác hẳn, hai tính cách đối lập nhau trong một con người: ở trường “bốc lửa ngùn ngụt”, ồn ã, náo nhiệt, luôn chọc cho cả lớp những tràng cười vỡ bụng, về đến nhà im lặng, lạnh băng, thu mình như một con ốc cô độc, thế nhưng Sun chẳng bao giờ tỏ ra như thế trước mặt tôi, chỉ khi nào tôi vô tình phát hiện thì lập tức cậu ấy chối phắt ngay tức khắc…Quá phức tạp đối với một đứa con gái như tôi, luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng đơn giản. Cho đến giờ tôi vẫn không thể lí giải được tại sao lại có sự khác biệt cách xa nhau hàng nghìn km như thế?
Sun cao lớn, mạnh mẽ, học cực giỏi và chơi bóng rổ cực siêu, chỉ với hai yếu tố căn bản đó thôi Sun đã có nhiều cô gái theo đuổi. Cậu ấy còn đẹp trai, là con lai giữa hai dòng máu trộn lẫn: Việt Nam và Mỹ nên Sun sở hữu cả chiều cao lí tưởng của bố và đôi mắt buồn long lanh sâu thẳm của mẹ. Ôi trời! Nếu Sun là ca sĩ cậu ấy sẽ làm cho sân khấu nổ tung mất, gọi sao mới đúng nhỉ? “Hot boy” đúng rồi, Sun là một “ hot boy”. Nhưng tôi lại không thích gọi Sun bằng cái từ đó, nghe nó là lạ, tôi thích gọi Sun theo cách riêng của tôi, cách đặc biệt mà chỉ có mình tôi biết: “cậu – bé – có – đôi – mắt pha – lê –tím”. Sở dĩ tôi gọi Sun bằng cái tên rồ - man – tíc như thế bởi Sun sở hữu một nụ cười đẹp lắm, mỗi khi Sun cười là đôi mắt màu nâu ướt của cậu ấy ánh lên những hạt tim tím nhỏ xíu đáng yêu vô cùng. Có phải tôi đang cảm nắng không nhỉ? Không, không phải cảm nắng đâu tôi thích Sun thật sự, thích Sun từ ngày cậu ấy đưa đôi bàn tay ấm áp của mình kéo tôi lên giữa một mớ hỗn loạn, rối ren của cuộc sống.
Hơn cả một tình bạn thân và một tình yêu thầm lặng đang nhen nhóm trong lòng, Sun trong tim tôi còn là sự biết ơn sâu sắc.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi học lớp 8…
Ba mẹ quyết định chia tay nhau – tin đó khiến tôi sốc và choáng váng. Mười bốn tuổi tôi còn quá non nớt để có thể tự vượt qua, tôi không đủ cứng rắn và nghị lực giữ cho lòng bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ít nhất thì trong trái tim nhỏ bé đã bắt đầu hằn một vết sẹo dài và sâu hoắm. Tôi lao đao, buồn tủi, hẫng hụt vô cùng, bởi từ giây phút này tôi không còn được cảm nhận sự ấm áp dưới một mái nhà với hai từ” gia đình” trọn vẹn. Cũng không còn được thốt thành lời “ba mẹ ơi!” đầy thân thương, trìu mến nữa. Hạnh phúc đời người thật mong manh, dễ vỡ đến không ngờ.
Tôi thay đổi.
Từ một con bé học hành “tanh tưởi” thường xuyên đứng đầu lớp tôi tụt hạng xếp cuối cùng chỉ trong vòng một tháng không ngó ngàng gì đến bài vở. Tôi bắt đầu cắt tóc ngắn cũn cỡn, nhuộm vàng chóe, sơn móng tay đen và đi đứng nghênh ngang y như tụi con trai. Nhưng khi vào trong lớp tôi chỉ ngồi im, gục mặt xuống bàn và khóc. Lúc ấy tôi cứ nghĩ mình “biến chất”, trở nên hư đốn như thế ba sẽ động lòng không đi đâu nữa, quay về bên hai mẹ con và gia đình lại êm ấm như xưa. Nhưng tôi nhầm, suy nghĩ trẻ con ngây thơ quá đỗi…khi không còn yêu nhau, chung sống với nhau khác nào tra tấn. Mỗi lần đồi diện với cảm giác trống trải ngay trong căn nhà thân yêu của mình khiến tôi sợ hãi đến nao lòng.Tôi thèm được yêu thương, thèm được ôm ấp biết bao! Cuối năm lớp 8, suýt nữa thì tôi phải thi lại vì điểm môn toán quá thấp.Thấy tôi học hành càng ngày càng sa sút cô giáo đã nhờ Kha kèm cặp tôi ( vì nhà hai đứa ở gần nhà nhau).
Kha thủ thỉ rất khẽ vừa đủ tôi nghe: “Kha giúp Vy học toán nhé!”,
- Mắc mớ gì đến cậu mà giúp - Tôi không cần Kha chưa kịp nói hết câu tôi đã nổi quạu lên.
- Nín đi nào, Vy, Kha biết hết rồi, Vy không cần phải che giấu như thế trước mặt Kha đâu, nếu Vy muốn khóc hãy khóc đi, khóc cho thỏa thích, khóc đến khi nào thấy lòng nhẹ hẳn thì thôi, Kha sẽ cho Vy mượn bờ vai Kha để khóc. Vy à, đưa tay đâymình nắm, chuyện buồn rồi sẽ qua thôi...
Nước mắt ngắn dài, ướt nhẹm, tôi khóc tu tu như một đứa trẻ. Lúng túng, Kha nhìn tôi dỗ dành: tôi không ngờ đằng sau cái vẻ ngoài “ công tử” ấy lại là một tâm hồn sâu sắc thế. Tôi để yên tay mình trong lòng bàn tay Sun…ấm áp...khi hai đứa trở thành bạn thân, và cứ mỗi khi gặp chuyện gì buồn trong cuộc sống tôi luôn có một bàn tay và một bờ vai để khóc, êm đềm như một cơn sóng nhỏ giữa vùng biển bình yên.
Đâu phải cứ nói “tôi yêu bạn” mới thật sự là tôi yêu bạn, cách Sun chăm sóc, lo lắng cho tôi khiến trái tim tôi loạn nhịp, Sun luôn là những tia nắng mùa đông dịu dàng đủ để phá tan tảng băng dày trong tâm hồn giá lạnh của tôi. Bắt đầu từ đó, Sun làm “ gia sư” cho tôi tuần ba buổi, tôi dần dần tiến bộ lên, cũng chẳng thấy buồn phiền gì lắm nữa vì Sun không chỉ dạy cho tôi học mà còn giúp cho tôi hiểu: Cuộc sống không phải là câu chuyện cổ tích màu hồng, đôi khi vấp ngã và thử thách khiến mình trưởng thành hơn. Và tôi biết tôi vượt qua được chính bản thân mình. Cảm ơn Sun – người bạn thân nhất của Moon.
P/s: Có lần Sun hỏi tôi
- Moon có tin vào tình yêu đích thực khi hai người đang ở xa nhau, rất xa không?
- Moon không tin. Tôi trả lời, băn khoăn khi Sun hỏi như thế.
Thật lòng mình tôi sẽ nói: “Moon tin”, bởi tình yêu đích thực chẳng có khoảng cách nào cả, nhưng có lẽ tôi sợ Sun yêu ai đó ở một nơi xa…Ôi! Nếu thật thế tôi buồn lắm!
Moon – cô bé có đôi mắt pha lê tím
Chẳng bao giờ tôi quên được cảm giác Moon đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình vào lòng bàn tay tôi, khi ấy tâm hồn tôi như tan chảy. Mỗi khi gặp chuyện buồn, Moon hay mượn bờ vai tôi để khóc, tôi chỉ biết ngồi yên để nước mắt Moon thấm đẫm đôi vai mình.
Tôi biết cách khuấy động không gian tẻ nhạt trở nên ồn ào, sôi động, thế nhưng tôi lại bất lực khi nhìn thấy giọt lệ Moon rơi lã chã.Tôi muốn nói điều gì đấy để an ủi Moon nhưng hầu như tôi chẳng nói được gì, chỉ biết im lặng...Im lặng có tốt hay không? Moon hiểu tôi mà, thế nên đôi khi nên để một không gian tĩnh tại, sau nước mắt sẽ là niềm vui, hãy cứ tin như vậy.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Moon, tôi tự nhủ lòng: “Mình phải che chở cho cô bạn nhỏ này…suốt đời”. Có lẽ các bạn sẽ cho đó chỉ là lời nói bốc đồng của một cậu nhóc, nhưng không, tôi tin mình là người hiểu Moon hơn ai hết.
Tôi hiểu đằng sau vẻ ngoài cộc lốc, ít nói ít cười của Moon là cả một thế giới cảm xúc đầy biến động dữ dội, tôi hiểu Moon chỉ giả bộ ngổ ngáo chứ thực chất Moon hiền và hay khóc nhè lắm. Chỉ riêng việc Moon phải chấp nhận và học cách vượt qua nỗi đau như thế nào khi ba mẹ chia tay khiến tôi cảm phục Moon lắm rồi. Có lẽ chính bởi vậy Moon ngại tiếp xúc với nhiều người. Mỗi lần chở Moon đi chơi, làm cho Moon cười là một kì tích lao lắm đối với tôi. Moon rất ít khi cười nhưng quả thật Moon có nụ cười của một thiên sứ, hiền và trắng trong y như bông tuyết dưới nắng hạ.