Ngày đầu tiên của năm học mới, năm thứ tư trên giảng đường, Loan phải gắng sức lắm mới có thể di chuyển cái cơ thể mệt mỏi rã rời của mình khỏi chiếc giường thân yêu sau chuyến tình nguyện hơn một tháng trời vừa kết thúc cách đây ít ngày. Vẫn thói quen đó, mắt nhắm mắt mở ra khỏi nhà trong tình trạng quên đủ thứ để rồi phải mất năm bảy lần vòng lại, cô mới thực sự yên tâm trèo lên con xe cà tàng lết xác đến trường. Vào đại học đến năm thứ tư, Loan vẫn chẳng thay đổi, vẫn mái tóc mềm mỏng lướt thướt ngang vai, vẫn quần jeans đen và sơ mi trắng, vẫn cười rạng rỡ hầu như mọi khoảnh khắc xuất hiện trước bạn bè và vẫn... cô đơn.
Mỗi lần nghe bạn bè đề cập đến phi vụ tìm gấu mèo cho cô, Loan xua tay rồi gập mình cười ùng ục. Cuộc sống trong đôi mắt của cô gái sắp tròn 22 này vốn vẫn giản đơn và vui vẻ như chính tính cách cô, không ưa mộng mị hay đa sầu đa cảm. Chuyện tình cảm thì tuỳ duyên, một anh chàng cũng đơn giản như cô, thích pha trò, có thể đỡ cô về an yên sau những chuyến đi cùng trời cuối đất, có lẽ là quá đủ với Loan. Không cần đẹp trai, không cần cưng chiều hết mực, không cần phải tinh tế đến độ có thể nhìn thấu tâm can đối phương. Đã nói rồi, Loan đơn giản lắm, cứ đi cùng cô thôi, sẽ hiểu thôi.
Loan cứ đi, mê mải với những ý nghĩ để tránh cho đôi mắt thiếu ngủ chỉ trực sụp xuống. Mới sáng sớm mà nắng rát lạ, đoạn đường tới trường hôm nay sao cũng đông lạ lùng như thế. Loan quay qua quay lại, giật mình nhận ra mình rẽ vào làn đường dành cho ô tô. Cô hốt hoảng bẻ lái nhưng cuối cùng trượt tay, cả người cả xe ngã dúi vào sát dải phân làn giữa dòng xe qua lại nườm nượp. Ôi! - Loan kêu lên thảng thốt. Đúng là cơn ác mộng với cô, không biết lần thứ bao nhiêu mình ngã xe vì tội đãng trí. Loan đau điếng, mũ bảo hiểm trượt ra khỏi mớ tóc loà xoà, Loan càng cuống quýt và lúng túng hơn. May sao có một bàn tay đỡ cô dậy, lại cẩn thận dắt nốt chiếc xe đang đổ nghiêng lại ngay ngắn, miệng liên tục hỏi: - Cô không sao chứ?
Loan chỉ biết gập người liên tục để cám ơn người đó, quên luôn cả vệt xước xát ở cánh tay đang ứa máu. Dựng xe xong, người đó quay lại phía Loan. Lúc này cô mới kịp định thần lại, một người con trai, chắc chạc tuổi cô, đẹp trai, rất đẹp trai, ánh mắt sáng ngời và thu hút. Loan ngớ người nhìn người đó, cũng giống cô, sơ mi trắng và quần jeans đen, Loan luôn bị ấn tượng đặc biệt bởi sự giản đơn của bộ trang phục này. Chàng trai đó cao hơn Loan cả cái đầu, dáng vẻ nam tính và nụ cười hơi trầm tư. Thấy Loan yên lặng mà chưa trả lời câu hỏi của mình, chàng trai đó hỏi lại cô:
- Này cô, cô có sao không?
- À... Tôi không sao đâu. Cám ơn anh! - Loan giật mình nói rồi cười toe. Chàng trai đó nhìn cô lạ lẫm, chính xác là đang nhìn vệt máu loang qua lớp sơ mi mỏng manh màu trắng. Anh nâng cánh tay Loan lên rất tự nhiên như xem xét, đoạn lên tiếng:
- Tay cô bị xây xát khá nhiều đấy! Hay là...
Loan vội vã xua tay rồi nhắc lại câu trả lời của mình:
- Tôi không sao thật mà. Cám ơn anh!
Nói đoạn Loan vội đội lại mũ bảo hiểm, dắt xe mình về đúng làn đường rồi phóng vụt đi mất, nghe trống ngực đập rộn và vành tai nóng ửng lên. Cô biết, tim mình vừa hẫng một nhịp vì cặp mắt ấy và câu gọi với theo của anh ta:
- Này, cô gì ơi... Nhớ chú ý đi đường đó.
Đến trường, Loan không thể tập trung vì cặp mắt thiếu ngủ chỉ chực chờ sụp xuống, lại thêm những ý nghĩ rối rắm về chàng trai đã giúp cô buổi sáng nay. Còn dư mười lăm phút nữa mới vào lớp, Loan ngủ gục lúc nào không hay, ngay cả tiếng chuông báo vào tiết cũng không thể đánh thức cô được, lại thêm đứa bạn thân thích ngồi bên cạnh cúp học, không có ai kéo cô ra khỏi giấc ngủ ngon lành nhưng... không hề bình yên.
Loan cứ đi, mê mải với những ý nghĩ để tránh cho đôi mắt thiếu ngủ chỉ trực sụp xuống. Mới sáng sớm mà nắng rát lạ, đoạn đường tới trường hôm nay sao cũng đông lạ lùng như thế. Loan quay qua quay lại, giật mình nhận ra mình rẽ vào làn đường dành cho ô tô. Cô hốt hoảng bẻ lái nhưng cuối cùng trượt tay, cả người cả xe ngã dúi vào sát dải phân làn giữa dòng xe qua lại nườm nượp. Ôi! - Loan kêu lên thảng thốt. Đúng là cơn ác mộng với cô, không biết lần thứ bao nhiêu mình ngã xe vì tội đãng trí. Loan đau điếng, mũ bảo hiểm trượt ra khỏi mớ tóc loà xoà, Loan càng cuống quýt và lúng túng hơn. May sao có một bàn tay đỡ cô dậy, lại cẩn thận dắt nốt chiếc xe đang đổ nghiêng lại ngay ngắn, miệng liên tục hỏi: - Cô không sao chứ?
Loan chỉ biết gập người liên tục để cám ơn người đó, quên luôn cả vệt xước xát ở cánh tay đang ứa máu. Dựng xe xong, người đó quay lại phía Loan. Lúc này cô mới kịp định thần lại, một người con trai, chắc chạc tuổi cô, đẹp trai, rất đẹp trai, ánh mắt sáng ngời và thu hút. Loan ngớ người nhìn người đó, cũng giống cô, sơ mi trắng và quần jeans đen, Loan luôn bị ấn tượng đặc biệt bởi sự giản đơn của bộ trang phục này. Chàng trai đó cao hơn Loan cả cái đầu, dáng vẻ nam tính và nụ cười hơi trầm tư. Thấy Loan yên lặng mà chưa trả lời câu hỏi của mình, chàng trai đó hỏi lại cô:
- Này cô, cô có sao không?
- À... Tôi không sao đâu. Cám ơn anh! - Loan giật mình nói rồi cười toe. Chàng trai đó nhìn cô lạ lẫm, chính xác là đang nhìn vệt máu loang qua lớp sơ mi mỏng manh màu trắng. Anh nâng cánh tay Loan lên rất tự nhiên như xem xét, đoạn lên tiếng:
- Tay cô bị xây xát khá nhiều đấy! Hay là...
Loan vội vã xua tay rồi nhắc lại câu trả lời của mình:
- Tôi không sao thật mà. Cám ơn anh!
Nói đoạn Loan vội đội lại mũ bảo hiểm, dắt xe mình về đúng làn đường rồi phóng vụt đi mất, nghe trống ngực đập rộn và vành tai nóng ửng lên. Cô biết, tim mình vừa hẫng một nhịp vì cặp mắt ấy và câu gọi với theo của anh ta:
- Này, cô gì ơi... Nhớ chú ý đi đường đó.
Đến trường, Loan không thể tập trung vì cặp mắt thiếu ngủ chỉ chực chờ sụp xuống, lại thêm những ý nghĩ rối rắm về chàng trai đã giúp cô buổi sáng nay. Còn dư mười lăm phút nữa mới vào lớp, Loan ngủ gục lúc nào không hay, ngay cả tiếng chuông báo vào tiết cũng không thể đánh thức cô được, lại thêm đứa bạn thân thích ngồi bên cạnh cúp học, không có ai kéo cô ra khỏi giấc ngủ ngon lành nhưng... không hề bình yên.
Vào tiết một được chừng hai mươi phút, Loan tỉnh nhưng không phải do cặp mắt đã được "bồi bổ" đủ. Tiếng lộc cộc của viên phấn gõ vào bàn học chỗ cô ngồi cộng hưởng với cái níu áo của đứa bạn ngồi đằng sau khiến cô hắt tay nó ra và nhíu mày khó chịu. Tiếng gọi của một giọng nam rất quen thuộc cất lên:
- Này em... này em kia!
Lúc này Loan mới giật mình và lồm cồm bò dậy, dụi dụi mắt rồi nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Cô nhất thời lú lẫn không thể định hình luôn người đàn ông đứng trong lớp học này ở phút thứ hai mươi của tiết 1 không ai khác chính là thầy giáo, cô chỉ thắc mắc sao chàng trai sáng nay cô gặp lại có mặt ở đây? Chàng trai đã làm rối ren "bộ óc" và "bộ lòng" vốn rất đơn giản của Loan. Những tiếng cười của đám bạn trong lớp bắt đầu rộ lên trước bộ mặt ngơ ngác của Loan trong hoàn cảnh éo le, thầy giáo cười nhưng nét mặt vẫn nghiêm nghị :
- Em có thể ra ngoài rửa mặt.
Loan ngớ người, nhớ ra đứng trước mặt cô đây là thầy giáo, một vị thạc sĩ hoặc giáo sư quyền lực nào đó. Thầy giáo nhắc lại đề nghị của mình:
- Em có cần không?
Loan tỉnh hẳn ngủ, ấp úng cười trừ:
- Này em... này em kia!
Lúc này Loan mới giật mình và lồm cồm bò dậy, dụi dụi mắt rồi nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Cô nhất thời lú lẫn không thể định hình luôn người đàn ông đứng trong lớp học này ở phút thứ hai mươi của tiết 1 không ai khác chính là thầy giáo, cô chỉ thắc mắc sao chàng trai sáng nay cô gặp lại có mặt ở đây? Chàng trai đã làm rối ren "bộ óc" và "bộ lòng" vốn rất đơn giản của Loan. Những tiếng cười của đám bạn trong lớp bắt đầu rộ lên trước bộ mặt ngơ ngác của Loan trong hoàn cảnh éo le, thầy giáo cười nhưng nét mặt vẫn nghiêm nghị :
- Em có thể ra ngoài rửa mặt.
Loan ngớ người, nhớ ra đứng trước mặt cô đây là thầy giáo, một vị thạc sĩ hoặc giáo sư quyền lực nào đó. Thầy giáo nhắc lại đề nghị của mình:
- Em có cần không?
Loan tỉnh hẳn ngủ, ấp úng cười trừ:
- Dạ... không!
Loan vốn ngày thường là sinh viên chăm chỉ, lần đầu bị rơi vào trạng thái này lại thói ngựa quen đường cũ lết cái thân hình dắt đầy mệt mỏi ngay bàn đầu để rồi ngủ quên ngon lành. Vị thầy giáo nhìn Loan, nụ cười lần này có nét thú vị không ít nhưng rồi rất nhanh, anh hướng cái nhìn bao quát tất cả và nghiêm giọng:
- Tôi nói rồi, nghiêm túc trong giờ của tôi là yêu cầu tối thiểu. Tích cực lên! Chúng ta gặp nhau không nhiều đâu.
Thì ra là thầy giáo mới, rất trẻ và đẹp trai nhưng thực đúng là oai phong ngút trời lại yêu cầu sinh viên có thái độ tích cực và nghiêm túc. Sau câu nói đầy tính "răn dạy", Hải - vị giảng viên mới của lớp Loan nở một nụ cười làm bật ra những tiếng ồ lên nho nhỏ của đám nữ sinh bên dưới, ngoại trừ Loan, tâm trí lại đang rối như tơ vò và trống ngực đánh liên thanh, vì nụ cười và ánh mắt đó.
Kết thúc buổi học, số sinh viên nữ nán lại hỏi bài tăng đột biến. Loan đã nghe thấy những lời xì xào bàn tán từ giờ ra chơi trước, rằng sao mà có người đẹp trai thế, sao mà thầy giáo cười duyên thế. Loan ngán ngẩm thương hại cho đám bạn "háo sắc" của mình. Cô uể oải, lại gục xuống bàn cho đến khi đám bạn tản ra hết vẫn không hề hay biết. Chất giọng trầm quen quen ấy lại cất tiếng hỏi cô:
- Sao em còn chưa về nữa?
Loan ngẩng lên, thấy Hải đã cặp sách chỉnh tề để chuẩn bị ra về. Cô ngơ ngẩn như mất hồn thì Hải tiến lại gần, ân cần cúi sát, giọng như thì thầm:
- Vết thương sao rồi?
Thì ra là Hải có nhận ra cô, vậy mà cô còn tưởng anh quên cô luôn rồi, vì cái thái độ tỉnh bơ trong suốt buổi học. Cô đứng phắt dậy, hơi lúng túng và lại dùng nụ cười che đậy sự lúng túng của mình:
- Tôi... À, em không sao!
Hải chìa ra trước mặt Loan cuốn sổ nho nhỏ bọc bìa màu xanh ngọc, cô nhận ra ngay cuốn sổ mình hay dùng để ghi chép thường nhật, đủ mọi thứ, những thứ vặt vãnh, những mẩu xúc cảm rơi vãi, buồn có, vui có, ấm ức có. Chắc nó đã rơi lúc Loan bị ngã xe ban sáng. Loan chực lấy lại cuốn sổ, nói vội một tiếng cám ơn nhưng Hải đã thu tay lại:
- Cho tôi mượn tạm một hôm!
Loan ngơ ngác còn Hải quay đi giấu một nụ cười thú vị và trên suốt chặng đường về, anh ấn tượng mãi với cô sinh viên có vẻ ngoài lí lắc, nụ cười rạng ngời như ánh ban mai. Đã rất lâu, tim anh mới lại khe khẽ ngân nga những xúc cảm tươi mới đến vậy. Sự vui vẻ nơi Loan, có thể đánh thức Hải lần nữa? Anh không biết, chỉ biết đã bao lâu nay, ngăn xúc cảm nơi lồng ngực trống rỗng. Người ta sống hôm nay một phần nhờ kí ức, Hải không những nhờ mà còn lệ thuộc khủng khiếp vào nó để níu lại, khỏa lấp vết thương toang hoác nơi lồng ngực, từ ngày vợ anh đi về một chốn rất xa xôi...
Loan vốn ngày thường là sinh viên chăm chỉ, lần đầu bị rơi vào trạng thái này lại thói ngựa quen đường cũ lết cái thân hình dắt đầy mệt mỏi ngay bàn đầu để rồi ngủ quên ngon lành. Vị thầy giáo nhìn Loan, nụ cười lần này có nét thú vị không ít nhưng rồi rất nhanh, anh hướng cái nhìn bao quát tất cả và nghiêm giọng:
- Tôi nói rồi, nghiêm túc trong giờ của tôi là yêu cầu tối thiểu. Tích cực lên! Chúng ta gặp nhau không nhiều đâu.
Thì ra là thầy giáo mới, rất trẻ và đẹp trai nhưng thực đúng là oai phong ngút trời lại yêu cầu sinh viên có thái độ tích cực và nghiêm túc. Sau câu nói đầy tính "răn dạy", Hải - vị giảng viên mới của lớp Loan nở một nụ cười làm bật ra những tiếng ồ lên nho nhỏ của đám nữ sinh bên dưới, ngoại trừ Loan, tâm trí lại đang rối như tơ vò và trống ngực đánh liên thanh, vì nụ cười và ánh mắt đó.
Kết thúc buổi học, số sinh viên nữ nán lại hỏi bài tăng đột biến. Loan đã nghe thấy những lời xì xào bàn tán từ giờ ra chơi trước, rằng sao mà có người đẹp trai thế, sao mà thầy giáo cười duyên thế. Loan ngán ngẩm thương hại cho đám bạn "háo sắc" của mình. Cô uể oải, lại gục xuống bàn cho đến khi đám bạn tản ra hết vẫn không hề hay biết. Chất giọng trầm quen quen ấy lại cất tiếng hỏi cô:
- Sao em còn chưa về nữa?
Loan ngẩng lên, thấy Hải đã cặp sách chỉnh tề để chuẩn bị ra về. Cô ngơ ngẩn như mất hồn thì Hải tiến lại gần, ân cần cúi sát, giọng như thì thầm:
- Vết thương sao rồi?
Thì ra là Hải có nhận ra cô, vậy mà cô còn tưởng anh quên cô luôn rồi, vì cái thái độ tỉnh bơ trong suốt buổi học. Cô đứng phắt dậy, hơi lúng túng và lại dùng nụ cười che đậy sự lúng túng của mình:
- Tôi... À, em không sao!
Hải chìa ra trước mặt Loan cuốn sổ nho nhỏ bọc bìa màu xanh ngọc, cô nhận ra ngay cuốn sổ mình hay dùng để ghi chép thường nhật, đủ mọi thứ, những thứ vặt vãnh, những mẩu xúc cảm rơi vãi, buồn có, vui có, ấm ức có. Chắc nó đã rơi lúc Loan bị ngã xe ban sáng. Loan chực lấy lại cuốn sổ, nói vội một tiếng cám ơn nhưng Hải đã thu tay lại:
- Cho tôi mượn tạm một hôm!
Loan ngơ ngác còn Hải quay đi giấu một nụ cười thú vị và trên suốt chặng đường về, anh ấn tượng mãi với cô sinh viên có vẻ ngoài lí lắc, nụ cười rạng ngời như ánh ban mai. Đã rất lâu, tim anh mới lại khe khẽ ngân nga những xúc cảm tươi mới đến vậy. Sự vui vẻ nơi Loan, có thể đánh thức Hải lần nữa? Anh không biết, chỉ biết đã bao lâu nay, ngăn xúc cảm nơi lồng ngực trống rỗng. Người ta sống hôm nay một phần nhờ kí ức, Hải không những nhờ mà còn lệ thuộc khủng khiếp vào nó để níu lại, khỏa lấp vết thương toang hoác nơi lồng ngực, từ ngày vợ anh đi về một chốn rất xa xôi...
Hải năm nay mới hăm bảy, cái quãng con người ta không còn quá bồng bột nhưng cũng chưa thể nguôi ngoai những xúc cảm yêu thương. Là một giảng viên năng lực lại thêm vẻ ngoài rất ổn, cư xử đĩnh đạc và chuẩn mực, Hải được nhiều cô sinh viên ngưỡng mộ, thương thầm nhớ trộm. Các cô gái tìm đến anh nhiều, vì cô đơn có, vì trục lợi cũng có. Xã hội cuồng quay khiến Hải chẳng còn tin và không rung động trước bất cứ ai, huống hồ họ nghĩ anh hoàn hảo: Tài năng có, tư cách có, tiền quyền đều có. Nếu những cô gái ấy biết anh từng có vợ và bây giờ đang sống cùng đứa con trai nhỏ, có lẽ sẽ chẳng ai còn muốn "yêu" anh như họ từng rất mực tha thiết. Hải biết chứ, sợ thêm một cuộc đời thương tổn, đã từ lâu, anh giữ thói quen khép lòng mình lại để khỏi phải yêu thương.
Vậy mà thấy Loan, sơ mi trắng và quần jeans đen, cái trán dô bướng bỉnh, mái tóc mượt với những sợi mai loà xoà trước trán, nụ cười như nhuốm cả một vùng trời nhiều nắng, sao mà ấm áp và rạng rỡ thế, sao mà thân quen thế. Người từng bước qua trái tim anh cũng thích jeans và sơ mi trắng, cũng có nụ cười rạng ngời đựng chứa cả một trời thương, Hải thấy tim mình hẫng nhịp khi bắt gặp những yêu thương thuở nào, cái khoảnh khắc thấy Loan loay hoay nhăn nhó với cú ngã đau điếng, lúc thấy được nụ cười toe vô ưu vô lo trước câu hỏi han của mình, Hải muốn yêu lại nụ cười đó. Vẫn biết có lẽ sẽ khổ thôi nhưng tim yêu đập, đâu có ai ngăn được.
***
Tuần ngâu thứ ba trong tháng bảy âm lịch, không khí đã tạm dịu lại sau những ngày nắng oi nồng. Loan không vui như mọi khi mà trốn mình trong góc phòng, nghẹn ngào bật khóc. Cô vừa về quê lên khi hay tin sư cô trụ trì ở ngôi chùa gần chỗ ở qua đời, bà ốm mất mấy ngày, vì nghĩ qua loa nên không cho người gọi Loan về. Ai dè bà đi luôn, Loan ân hận không thể chăm sóc người đã nuôi nấng mình gần 20 năm trời trong những ngày cuối đời. Loan bị người ta bỏ lại trước cổng chùa, sư cô thương nên chăm Loan lắm. Thiếu bố mẹ nhưng Loan không bao giờ sầu muộn, cô có lí lẽ của riêng mình. Nếu thực sự thiếu Loan làm cho mẹ cô hoặc ai đó sống hạnh phúc hơn, cô chấp nhận.
Vậy mà thấy Loan, sơ mi trắng và quần jeans đen, cái trán dô bướng bỉnh, mái tóc mượt với những sợi mai loà xoà trước trán, nụ cười như nhuốm cả một vùng trời nhiều nắng, sao mà ấm áp và rạng rỡ thế, sao mà thân quen thế. Người từng bước qua trái tim anh cũng thích jeans và sơ mi trắng, cũng có nụ cười rạng ngời đựng chứa cả một trời thương, Hải thấy tim mình hẫng nhịp khi bắt gặp những yêu thương thuở nào, cái khoảnh khắc thấy Loan loay hoay nhăn nhó với cú ngã đau điếng, lúc thấy được nụ cười toe vô ưu vô lo trước câu hỏi han của mình, Hải muốn yêu lại nụ cười đó. Vẫn biết có lẽ sẽ khổ thôi nhưng tim yêu đập, đâu có ai ngăn được.
***
Tuần ngâu thứ ba trong tháng bảy âm lịch, không khí đã tạm dịu lại sau những ngày nắng oi nồng. Loan không vui như mọi khi mà trốn mình trong góc phòng, nghẹn ngào bật khóc. Cô vừa về quê lên khi hay tin sư cô trụ trì ở ngôi chùa gần chỗ ở qua đời, bà ốm mất mấy ngày, vì nghĩ qua loa nên không cho người gọi Loan về. Ai dè bà đi luôn, Loan ân hận không thể chăm sóc người đã nuôi nấng mình gần 20 năm trời trong những ngày cuối đời. Loan bị người ta bỏ lại trước cổng chùa, sư cô thương nên chăm Loan lắm. Thiếu bố mẹ nhưng Loan không bao giờ sầu muộn, cô có lí lẽ của riêng mình. Nếu thực sự thiếu Loan làm cho mẹ cô hoặc ai đó sống hạnh phúc hơn, cô chấp nhận.
Huống hồ sư cô lo cho Loan rất chu đáo, không để Loan thiếu thốn thứ gì, cho Loan đi học, răn dạy Loan từ những điều nhỏ nhặt nhất. Mãi đến hết năm nhất đại học, Loan nói mình tự lập được khi đã phần nào ổn định cuộc sống trên thành phố, sư cô đồng ý không chu cấp nữa nhưng vẫn hỏi han qua điện thoại thường xuyên, lo lắng cho Loan không khác nào con ruột. Hay tin sư cô mất, Loan buồn mất mấy ngày nay dù đã từ lâu, cuộc sống không còn phụ thuộc vào sư cô nữa. Những mất mát về hồi ức là không thể nào đong đếm được. Loan mãi không thể quên những buổi chiều trên cao nguyên lồng lộng gió, sư cô dắt Loan đi dạo chơi trên những thảm hoa cải vàng đượm ươm màu nắng. Đôi chân Loan lon ton quanh những cây cải vàng, hít hà cái hương thơm ngai ngái và cười vui thích. Đó, mảng kí ức tuổi thơ đượm màu vàng hoa cải hòa cùng hương vị của nắng gió cao nguyên.
Loan đứng dậy, bật tung cánh cửa dẫn ra khu ban công nhiều hoa cỏ, hít một hơi thật dài, cô cố nặn ra nụ cười méo mó, chỉ thấy mắt mình sưng húp và nặng trịch. Trời ngớt mưa được một lát, Loan lại đứng ở cái vị trí quen thuộc ở ban công, ngắm đường phố người xe qua lại. Bất chợt bắt gặp Hải đứng ở ban công tầng hai quán cafe đối diện khu trọ của mình, tim cô bắt đầu run đến lạ, Loan rụt vào toan giấu mình sau lớp mành che nhưng Hải kịp thấy cô, anh vẫy tay và cười chào rất hiền, Loan bẽn lẽn cười lại. Hải cất giọng không quá to nhưng đủ để Loan nghe thấy khi khoảng cách giữa hai cái ban công khá gần nhau:
- Em ở đây sao?
- Là nhà trọ.
Loan đứng dậy, bật tung cánh cửa dẫn ra khu ban công nhiều hoa cỏ, hít một hơi thật dài, cô cố nặn ra nụ cười méo mó, chỉ thấy mắt mình sưng húp và nặng trịch. Trời ngớt mưa được một lát, Loan lại đứng ở cái vị trí quen thuộc ở ban công, ngắm đường phố người xe qua lại. Bất chợt bắt gặp Hải đứng ở ban công tầng hai quán cafe đối diện khu trọ của mình, tim cô bắt đầu run đến lạ, Loan rụt vào toan giấu mình sau lớp mành che nhưng Hải kịp thấy cô, anh vẫy tay và cười chào rất hiền, Loan bẽn lẽn cười lại. Hải cất giọng không quá to nhưng đủ để Loan nghe thấy khi khoảng cách giữa hai cái ban công khá gần nhau:
- Em ở đây sao?
- Là nhà trọ.