Cô đáp không do dự. Cả người lảo đảo bước qua, giọng nói cũng đã ngà ngà say. Gió biển lồng lộng thổi, anh bắt lấy tay cô, nghiêng ngả bước ngập dần vào lòng biển. Thấy vậy cậu cuống quýt chạy ra, khó khăn lắm mới kéo lại được hai kẻ say đỡ về khách sạn. Nhã ở bên cạnh vẫn thanh tỉnh, thấy vẻ gian nan của cậu chỉ thở sâu, khẽ nói.
***
Đến năm hai mươi hai tuổi, Viễn mới tìm thấy mối tình đầu của mình.
Cậu gặp Hân trong bữa tiệc sinh nhật một đàn anh trong công ty. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, cặm cụi ngồi nặn bánh cùng mọi người. Thấy cậu bước vào, cô ngước lên. Trên gương mặt bị bột dính lem luốc tự nhiên nở một nụ cười sáng bừng.
Hân có dáng người nhỏ nhắn, không quá xinh đẹp nhưng đôi mắt đặc biệt rất sáng. Bên trong cô dường như luôn tồn tại một sức sống mãnh liệt, sôi nổi và tràn đầy năng lượng. Không lúc nào ngồi yên một chỗ. Nói liến thoắng về rất nhiều thứ linh tinh. Bắt chuyện với tất cả mọi người. Hiếu động như một đứa trẻ. Cách thể hiện của cô rất ngây thơ, đôi khi có phần tùy hứng nhưng lại không gây nên cảm giác phiền phức. Là kiểu đơn thuần khiến người khác không biết phải làm sao ngoài tự nguyện yêu thương.
Lúc cuối bữa tiệc, mọi người rủ nhau đi hát Karaoke. Trong phòng hát, cô ngồi cạnh cậu, hưng phấn giành mic. Giọng cô không hay nhưng thanh trong, biểu cảm khi hát là vẻ say mê ngốc nghếch rất buồn cười. Hát được ba bài, cô ngồi xuống thở dốc. Một lát sau vô thức ngả vào vai cậu ngủ gật.
Giây phút ấy, Viễn bất giác nín thở. Cô tựa như một cánh bướm màu trắng mê hoặc đột ngột bay tới đậu trên vai cậu, vũ điệu đập cánh khẽ khàng khiến cậu phải cẩn trọng hết mức. Trong lòng cậu chợt dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ, rằng chỉ một thanh động nhẹ cũng sẽ làm cô thức tỉnh và bay đi mất. Sự huyên náo từ mọi người xung quanh bỗng trôi đi thật xa, thế giới của cậu lắng đọng, nghe rõ được tiếng tim đập vội vàng nơi lồng ngực. Trong cơn choáng váng thinh lặng đó, cậu đã bị thôi miên mà không một chút ý thức nào chống cự.
Đã bắt đầu yêu trong khoảnh khắc như vậy.
Chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm đó là Du. Ngoại trừ đôi khi rất trẻ con, Du là một người đàn ông hoàn mỹ. Đẹp trai phóng khoáng, đơn giản chân thành. Anh có phần khá giống cô, luôn mang đến cảm giác thoải mái dễ chịu cho người bên cạnh. Anh hơn cậu ba tuổi, là trưởng phòng thiết kế của công ty.
Khi Viễn mới vào làm, anh rất nhiệt tình giúp đỡ, cũng đối xử với cậu rất tốt. Nếu uống rượu, nhất định sẽ kéo cậu cùng đi. Làm về muộn, nhất định sẽ xách cậu qua nhà cùng ăn cơm. Nghĩ ra ý tưởng gì hay ho, nhất định sẽ mang khoe với cậu.
Vì là con một nên anh luôn muốn có em trai. Lần đầu tiên gặp anh đã chấm cậu rồi. Anh nói rồi ngừng lại, vươn tay xoa xoa đầu cậu.
- Coi này, ngoan ngoãn hiền lành như cún con.
Trong công ty ai cũng bảo, hai người kiếp trước có lẽ là anh em thật.
Nhờ vào anh, cậu và Hân thường xuyên gặp nhau, cũng bắt đầu trở nên thân thiết. Càng gần gũi cậu càng không thể ngừng nhìn về phía cô. Cậu biết, nét sáng trong tự nhiên có chút yếu ớt của cô hấp dẫn rất nhiều người. Tuy nhiên, kì lạ là Hân lại chẳng nhận lời một ai. Cô nói, là bạn, cậu phải giữ bí mật cho mình đấy. Từ nhỏ mình đã thích Du rồi.
***
Đi làm được nửa năm, Viễn quyết định dọn vào ở cùng Du. Buổi sáng thứ bảy, một chị đồng nghiệp trong công ty mang đến cho cả hai một con mèo. Mèo con mới hơn tháng tuổi, toàn thân màu trắng muốt, chỉ riêng mặt lốm đốm khoang vàng. Cậu vừa thò tay muốn chạm vào, mèo con đã nhảy dựng lên gầm gừ, mở to đôi mắt màu lục sáng rực nhìn chằm chằm đầy cảnh giác. Vội vàng rụt tay, lại bất ngờ thấy anh có thể ôm nó lên, thoải mái vuốt ve.
Ngó vẻ mặt kinh ngạc của cậu, anh bật cười. Có gì đâu, chắc là tần số của anh hợp với nó hơn cậu. Cái gì cũng thế, chỉ cần tìm đúng tần số, nhất định có thể chạm vào nhau.
- Làm thế nào để biết?
Cậu buột miệng. Anh vò vò đầu cậu.
- Chỉ cần không xảy ra tổn thương thì đó chính là tần số cậu cần.
Mang mèo về nhà, anh lập tức đeo cho nó một chiếc vòng cổ gắn bảng tên tự thiết kế từ trước đó. Mèo con bị khó chịu, giãy dụa muốn bứt ra. Lăn lộn được một lúc thì kiệt sức, ngoan ngoãn nằm co tròn hừ hừ kêu, để mặc anh xoa bụng. Buổi chiều mùa thu, nắng nhạt ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, yên bình phảng phất trong căn phòng nhỏ. Anh nhìn mèo con dịu dàng, đôi mắt thoáng qua cảm tình không thể kiềm chế.
- Nhìn này, có thấy mèo con rất giống Hân không?
Anh đột ngột hỏi. Cậu nhìn những sợi lông vàng lem trên mặt mèo con lay động khẽ khàng, nhớ tới lần đầu gặp cô rồi gật đầu đồng tình. Bất chợt, anh bế xốc mèo con lên, kề trán vào trán nó dụi dụi. Mèo con meo một tiếng bực bội. Anh nói, giọng rất nhỏ, còn có phần ngượng ngùng ngây ngốc.
- Nói cho cậu một bí mật nhé. Kì thực là anh đã thích bé con rất lâu rồi.
***
Có lần, sau khi kết thúc một dự án dài hơi, anh và cậu quyết định ăn lẩu. Cô tới, dẫn theo một người bạn gái khác. Cô gái có đôi mắt thấu suốt mà u uất, bên dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ.
Bốn người cùng nhau, cậu và bạn của cô chuẩn bị nguyên liệu, cô và anh mặc dù không biết nấu nhưng cũng hăm hở động tay. Món ăn vì thế mà chưa kịp chế biến đã bị cả hai phá hỏng, khiến cậu rốt cuộc đành phải bỏ tất cả nấu thành canh thập cẩm. Vậy nhưng khi đối diện với vẻ mặt thỏa mãn của cô, lòng vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ăn uống xong, cô đề nghị chơi bài. Hai người lập thành một đội, chơi bài nói dối, bên nào thua sẽ bị phạt quỳ. Đội cậu và Hân thắng liên tục, mãi đến khi anh kêu tê chân không chịu nổi nữa cô mới chịu ngừng lại. Lúc xếp bài cất đi, bạn cô đột ngột cười trêu chọc. Viễn hiền vậy mà đánh trò này giỏi ghê. Lần sau mình muốn bắt cặp với cậu.
Cậu nhìn vào mắt cô giây lát rồi lặng lẽ quay đi.
Đùa giỡn một hồi, Hân chợt phát hiện ra cây guitar treo ở góc phòng. Nhìn theo ánh mắt cô, anh ha ha cười, vươn tay vỗ vỗ lên vai cậu có vẻ rất tự hào.
- Bé con em không biết đâu, cậu nhóc này không chỉ vẽ đẹp, chơi guitar cũng hay lắm đó.
- Thật à, gảy một bản cho mình nghe đi.
Cô hào hứng nhìn cậu đầy mong đợi. Không thể từ chối, cậu đành gật đầu xách đàn ra.
- Muốn nghe bài gì?
-Bài gì cũng được.
Cô đáp, vẻ mặt hết sức hưng phấn. Trong phút chốc, cậu cảm nhận ánh mắt vẫn luôn trong veo sáng rực của cô chỉ có hình ảnh của riêng mình. Thời khắc ngắn ngủi mà thấy hạnh phúc lại rõ ràng biết bao.
I'll remember you
At the end of the trail,
I had so much left to do,
I had so little time to fail.
There's some people that
You don't forget,
Even though you've only seen'm
One time or two.
When the roses fade
And I'm in the shade,
I'll remember you.
Viễn không biết, có một người khác trong khoảnh khắc ấy cũng vì cậu mà rung động.
Vài ngày sau, Hân gửi cho Viễn một tin nhắn. Nội dung là số điện thoại và nick yahoo của Nhã, bạn cô. Cô nói, cậu thử làm quen đi nhé. Hôm trước mình thấy cậu cứ nhìn cô ấy mãi.
Đặt điện thoại sang bên, cậu ngả người vào thành ghế cười mệt mỏi.
Sau đó, Viễn và Nhã bắt đầu hẹn hò. Việc thường làm nhất là cùng nhau xem một bộ phim. Nhã rất ít nói. Không gian giữa hai người luôn có vẻ thinh lặng nhàm chán. Chỉ bởi vì mỗi người theo đuổi một mục đích riêng nên vẫn ngầm duy trì mối quan hệ không rõ ràng như vậy.
Mùa hè, công ty Du tổ chức cho nhân viên cùng đi du lịch biển, mỗi người được phép dẫn theo một người thân đi cùng. Cô đăng kí đi theo suất của anh, lại liên tục nhắc nhở cậu phải nhớ đăng kí một suất cho Nhã. Đối diện với cô, cậu dĩ nhiên không thể phản kháng.
Lúc ngồi trên xe của công ty, mọi người đều ngồi theo cặp đăng kí. Cô ngồi cùng anh ở ghế trên, hai người trò chuyện náo nhiệt một lúc rồi nhanh chóng dựa vào vai nhau ngủ mất. Cậu ngồi cùng bạn cô ở dưới, cả một quãng đường dài đều tỉnh táo, im lặng không nói với nhau câu nào.
Buổi tối, mọi người mang bia ra bãi biển cùng uống. Được một hồi, anh đặt lon xuống, đứng dậy bước về phía trước. Khi bàn chân chạm tới những vạt sóng đầu tiên, anh bỗng lên tiếng.
- Viễn này, bài hát gì về biển cậu vẫn thường hay nghe ấy nhỉ?
Từ phía bên kia bờ biển xanh sâu.
Cậu trả lời.
-Ừ, đúng rồi.
Anh vươn tay chỉ về khoảng tối xanh thẫm của biển cả. Anh muốn được đi tới đó. Anh muốn được sang bờ bên kia.
- Bé con, em có muốn đi cùng anh không?
Xoay người lại nhìn cô, khóe môi anh mỉm cười dịu dàng.
- Có. Du đi đâu em cũng theo.
Cô đáp không do dự. Cả người lảo đảo bước qua, giọng nói cũng đã ngà ngà say. Gió biển lồng lộng thổi, anh bắt lấy tay cô, nghiêng ngả bước ngập dần vào lòng biển. Thấy vậy cậu cuống quýt chạy ra, khó khăn lắm mới kéo lại được hai kẻ say đỡ về khách sạn. Nhã ở bên cạnh vẫn thanh tỉnh, thấy vẻ gian nan của cậu chỉ thở sâu, khẽ nói.
Thực ra, nếu có thể cùng cậu trải nghiệm mạo hiểm như vậy, mình cũng không cần người đến cứu.
Cậu ngẩn người, nhìn cô một lúc lâu rồi im lặng rời đi. Đôi mắt cô có màu xanh đen, sâu thẳm như tận cùng đại dương. Thì ra những người ẩn giấu tâm tư quá kín đáo, lúc nào cũng sợ hãi tiến lên thì sẽ không có được hạnh phúc. Muốn có, phải biết cách mang tất cả bản thân ra, dùng thái độ đơn thuần vô tư nhất để đánh đổi với cuộc đời.
Đêm hôm ấy, cậu lần đầu tiên sâu sắc hiểu được.
Trước đại dương mênh mông, số phận cũng chỉ là khoảnh khắc.
Ba năm sau, Du và Hân quyết định kết hôn. Cậu khi đó đang ở London tu nghiệp, không thể về dự được. Anh gửi cho cậu một chùm ảnh cưới, trong mail viết thêm vài dòng.
"Đôi khi có những điều không nhất thiết phải chạm vào. Bởi vì yêu nên không nỡ tổn thương. Em trai nhỏ, thực ra thứ gì cũng thế. Chỉ tồn tại tương tác thích hợp trong một thời điểm nhất định mà thôi"
Cậu mở file anh gửi, ngắm nhìn cô hạnh phúc trong chiếc váy cưới tinh thuần. Bướm trắng đã bay đi, người đã tỉnh giấc, trong linh hồn là yêu thương hư hao. Dù cố gắng thế nào cũng không thể có lại được xúc cảm như lần đầu tiên ấy.
Viễn biết, cảm tình đơn phương của mình không phải là sai lầm vô nghĩa.
Khi bắt đầu cũng là khi kết thúc. Hoặc có thể không tồn tại cả hai thời điểm.
Yêu một người.
Chỉ là khoảnh khắc mà thôi.