Insane

chinh1

trai1

phai

1
1
1
1
Như chờ tình đến rồi hãy yêu

Tôi nhớ một hôm nào đó em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lí hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.

***

"Sáng ngay tôi nhìn thấy em ở ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi giây. Em đang vội, chiếc xe đạp điện màu đỏ cứ nhích dần lên. Không chỉ mình em, nhiều người khác cũng vội. Những chiếc xe máy cứ nhích dần, nhích dần lên... "Sống là không chờ đợi"...dù chỉ mấy mươi giây?????...

Tôi nhớ một hôm nào đó em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lí hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.

Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lí nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi. Bởi chờ đợi ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần bài học của cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã học biết về điều sẽ xảy ra?

Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhấn bàn đạp vì biết đó là pháp luật và sự an tòan cho chính bản thân. Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc có thể bất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng mấy nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu "theo phong trào" chỉ có thể đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em...

Vì vậy mà cứ hãy bình tâm em nhé... Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được, nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay muộn mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vì rượu ngon là phần thưởng của tháng năm.

Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc đôi cánh bé. Nó lại cố ra sức đập cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp. Cuối cùng sâu anh hóa bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên. Nó hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài.

Thế nhưng em biết không, sâu em mới chỉ có một đôi cánh mỏng manh bé xíu. Nó không thể bay lên như anh và cũng không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm anh khóc ròng nhìn em bị đàn kiến tha đi.

Tôi nhớ có một câu danh ngôn đại ý rằng "Bạn sẽ có được con gà lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra". Vậy thì đó là lí do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hóa thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lí do của 39s đèn đỏ, của 12 năm miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa hé lộ, và của rất nhiều khoảnh khắc đợi chờ trong cuộc đời.

Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng há vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gởi trái tim. Đừng để thế giới này tác động.

Xuân sang Hè tới. Đông sang Thu về. Đừng nôn nóng khi thấy những loài cây khác khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm, hãy đợi thời điểm của mình em nhé... Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng lẽ này để bồi đắp cho chính mình và học cách khắm phá điều gì sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa.

Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự chờ đợi, không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng , như chờ rượu chín rồi hãy uống mà...

Như chờ tình đến rồi hãy yêu..."

Phạm Lữ Ân

***

Sáng nay nó giở lại cuốn lưu bút năm 12 nhiều thăng trầm của nó... Gọi là lưu bút nhưng có mấy ai ghi đâu... toàn chữ là chữ của nó... hiếm hoi có tên bạn nghịch ngợm viết cho nó một cơ man truyện ngắn, vài câu chuyện nó đọc rồi, vài câu chưa... nghĩ lại nó nhoẻn cười...

Cám ơn tên bạn không thân mấy nhưng có lẽ là nó chả ghét cái tên Thiên Bình lóc nhóc như trẻ con chưa lớn ấy... Tên Thiên Bình "lắm mồm" và "tò mò" nhất mà nó từng biết...

Và nó cũng cảm ơn cậu vì cái truyện "Như chờ tình đến rồi hãy yêu" này...Vì giờ đây khi mon men đọc lại từng con chữ nó bỗng nhận ra một điều thi vị ấm áp lạ thường...

Vì sao trong cái cuộc sống xô bồ này, con người ta cứ mãi guồng chân chạy theo những dáng hình ở "thì tương lai" chưa hẳn đã là một "gắn kết" thật sự? Tại sao khi trái tim còn bỡ ngỡ giữa mớ xúc cảm lạ lẫm chúng ta đã vội quy chụp tất cả là tình yêu? Vì sao giữa bộn bề tấp nập cuộc đời ta phải dõi mắt nhìn về một nơi xa xăm nào đó, kiếm tìm một con người nào đó? Bởi chăng ta đã "quá" cô đơn? Bởi chăng ta tự làm cho mình lạc lõng... Hay tại vì ta không quen phải "một mình"?... Ta vẫn luôn có những lí do tưởng chừng như chính đáng nhưng khi một mình nhìn lại, ta bỗng tự cười chính mình... Có ai trong các bạn đã tự cười bản thân mình chưa?

Có cần phải kiếm tìm không? Có cần phải đặt ra kế hoạch 2 năm, 5 năm, ta phải có người yêu không? Có người bảo là cần, có người sẽ la không... nhưng tôi nói "không"... vì "Như chờ tình đến rồi hãy yêu" mà... Khi trái tim và cả lí trí đều đồng tình thì có lẽ "tình đến" và "hãy yêu"...

Đâu cần phải kiếm tìm làm gì? Bởi quanh ta có bao con người, sẵn sàng yêu ta yêu đến muôn đời, sẵn sàng cho ta tình yêu vô bờ của học, sẵn sàng cho đi cả cuộc đời, dù ta lầm lỗi, ta bơ vơ, ta cô đơn lạc lõng giữa dòng đời kia, họ vẫn ở đó, chờ ta về yêu thương mà không bao giờ "đòi lại"... Yêu là cho đi, và họ đã yêu ta còn hơn cả tình yêu ta đang kiếm tìm nữa cơ mà...

Nó khẽ cười vì suy nghĩ của nó... Nó đang viện cớ hay là đang tự bào chữa nhỉ?... Thú thật nó là một đứa tham lam về tình cảm... Và như thế nó nghĩ không có gì là xấu xa cả... Vì sao không tự "tham" nhỉ? Tham một buổi sớm tinh mơ, sương còn đọng trên cành lá say ngủ... Tham một giàn hoa tigon hé mở những nụ tròn xinh, long lanh những hạt mưa bơ vơ còn sót lại trên cành lá mà cơn mưa vội vã đêm qua vô tình để lại... Tham một giấc bình minh ngọt ngào tựa đầu lên vai ai đó, nhẹ nhàng, sâu lắng vì đêm qua hai đứa còn thức trắng đêm đếm sao băng bừng sáng trên bầu trời... Tham một ngày rong ruổi khắp đường làng, trên chiếc xe đạp cũ đấy...mà cũng mới đấy...thân thuộc đấy mà cũng xa xôi đấy... Tham một chiều êm ả như ru, tham một bữa cơm gia đình có ông, có bà vẫn mạnh khỏe mỉm cười cùng con cháu, có ba mẹ hạnh phúc nhìn nhau, có hai chị em cãi nhau chí chóe mà thương nhau đến lạ, xa nhau đã nhớ... Tham một buổi tối lãng mạn, hai li ca cao ấm nóng trong một đêm cuối đông gió rít từng hồi, tham những câu chuyện không đầu không cuối nhưng cả hai đều hiểu,...tham một thời vụng dại ngây ngô, tham một kí ức còn chưa xóa mờ...Và tham cả một tương lai bắt đầu từ ngày hôm nay...

"Hãy yêu khi còn có thể" "Hãy tha thứ khi còn có thế"...nhưng chỉ yêu, chỉ tha tứ khi con tim có đủ thời gian để bình tâm, để thử lắng lại... Khi ngồi một mình, hít một hơi dài và cho những lo toan vơi đi theo dòng không khí trôi xuôi ra ngoài lồng ngực, ấy là khi ta thấy mình trống rỗng nhưng cũng chính là lúc ta tỉnh táo nhất...

Yêu là chuyện của con tim...nhưng lí trí mới có thể là sáng suốt... hãy chờ...vì chờ đợi không là hạnh phúc nhưng thời gian chờ đợi "thời điểm riêng" của mình lại không hề hoang phí chút nào... Chờ hoa nở, chờ gió đến, chờ mưa về, chờ Đông qua Xuân đến, chờ Hè lại Thu sang...

Và hãy chờ...chờ một ngày "tình" thực sự "đến" rồi hãy thực sự trao gởi tin yêu...

Luuly.mobie.in
DANH MỤC TIỆN ÍCH
TRANG CHỦ