Nằm trên giường vắt tay lên trán nó suy nghĩ về cha. Mai là ngày giỗ cha nó. Vậy là cũng đã 15 năm cha không còn ở bên nó. Thời gian trôi qua nhanh thật. Nó còn nhớ ngày nào nó vẫn còn bé xíu. Cha nó cõng nó trên lưng hay nhiều lúc cha còn cho nó ngồi lên vai đưa nó rong chơi khắp mọi nẻo đường.
Bây giờ nó cũng chỉ hình dung ra khuôn mặt cha nó mập mờ qua những tấm ảnh cũ và bằng trí nhớ non nớt của nó. Nó nhắm mắt lại và nước mắt lại bắt đầu rơi. Nó còn nhớ năm đó nó mới lên 7. Vào một buổi chiều ngày đông. Nó đang vui chơi với những đứa trẻ khác trên lớp trong giờ ra chơi. Cô nó đến xin phép cho nó nghỉ về sớm. Nó cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa. Lúc về nhà nó thấy nhiều người đang khóc lóc nhưng nó cũng không hiểu gì. Nó nhớ tiếng ai đó trong nhà khóc vẳng câu "Thế là con mất cha rồi con ơi". Nó đang ở ngoài sân thì có ai đó bế nó vào buồng ngồi lên giường bên cạnh cha nó và nói "Khóc cha đi con" nhưng nó cũng chẳng khóc được câu nào. Nó còn quá nhỏ để hiểu chuyện đang diễn ra. Nó đâu biết đấy là lần cuối bên cha.
Dường như việc cha nó mất cũng không ảnh hưởng mấy đến cuộc sống lúc đó của nó. Chỉ lúc thấy lũ bạn có cha đưa đi đâu đó thì nó mới thắc mắc thôi.
Thời gian như vậy cứ thế trôi đi. Nó lớn lên trong sự bao bọc và dạy dỗ của một mình mẹ mà không có cha. Thế là hết cấp 1, lên cấp 2 , rồi đến cấp 3. Lên cấp 3 nó mới bắt đầu cảm nhận được sự vắng mặt của cha nó trong đời. Nó dần hiểu sự thiệt thòi của nó so với những bạn cùng học khác. Nhiều lúc nó bắt đầu biết buồn và tủi thân.
Qua thời gian nó dần khôn lớn. Rồi nó cũng phải xa vòng tay bao bọc che chở của mẹ. Nó bước chân vào giảng đường đại học. Xa mẹ nói mới thực sự mới biết sự vắng mặt của cha nó là như thế nào. Mặc dù mẹ nó vẫn cố bù đắp cho nó để bằng bạn bằng bè. Nhưng nó vẫn cảm thấy chưa bao giờ là đủ. Nó cần một người dạy dỗ để nó trở thành một người đàn ông thực thụ theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Ngay từ việc nhỏ như thịt con gà nó cũng phải tự học rồi việc lớn như chọn ngành chọn nghề đều do nó tự quyết định.
Đi học xa nhà nó thèm được một lần được cha ra thăm để biết nó ăn ở học hành như thế nào như những đứa bạn khác. Điều nhỏ nhoi ấy đối với nó chỉ là ước mơ. Là điều không thể.
Vậy là nó cũng sắp ra trường. Nó đang dần trưởng thành mà không có sự chỉ dạy dìu dắt của cha. Nó thèm muốn và cần lắm được một lời khuyên hay một lời động viên của cha mỗi khi nó gặp điều bế tắc khó giải quyết mà mẹ không thể giúp nó. Không có cha đi bên cạnh cuộc đời, rồi nó cũng phải học dần dần cách tự đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, tự đi trên chính đôi chân của mình. Nó cũng dần tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn bề ngoài trước mặt mọi người. Nhưng thực sự bên trong nó vẫn rất yếu đuối.
Nhiều đêm nghĩ về cha mà nó cứ khóc một mình. Nó nghĩ sao cuộc đời có thể đối xử bất công với nó như vậy. Rồi nó cũng lại tự động viên mình rằng nó còn may mắn hơn biết bao đứa trẻ mồ côi khác. Nó còn anh chị em họ hàng. Hơn hẳn những đứa trẻ khác nhiều đứa trẻ còn không biết gia đình họ hàng của mình là ai, ở đâu... Cứ kiểu như thế mà nó tự động viên mình qua cơn đau khổ.
Mai là lần giỗ thứ 15 của cha nó. Đây cũng là lần đầu tiên mà nó tự đứng lên lo ngày giỗ của cha từ việc mời cô bác họ hàng, việc nấu nướng làm những món gì thắp hương rồi cả việc quần áo vàng mã nữa. Tất cả là nó lo liệu. Những việc đó cũng chẳng phải việc gì to tát cả nhưng điều đó nó chứng tỏ một điều là nó đang dần trưởng thành. Chưa bao giờ nó thấy mình mạnh mẽ và đủ lớn khôn như bây giờ. Tuy vậy nhưng nó vẫn cần lắm người cha đi bên đời.
•Gửi từ FB Chính Là Anh
Lạnh nhất trên thế gian này không phải mùa đôngHai bàn tay con đan khít vào nhau, bấu siết ấy mà vẫn cảm thấy dường như tất cả sương giá, gió đông đang dồn góp cho cái rét buốt thêm dày, nom như một lớp băng tuyết mỏng dính đang luồn lẫy trong da thịt con…
18 năm rồi, con vẫn không thể quên ngày đó. Ngày con cảm nhận được có một người để tuột bàn tay con và nằm im trên đi-văng, không phải giấc ngủ 8 tiếng mà là giấc ngủ của rất dài và không tỉnh dậy nữa. “Ba không chết, ba nằm ngủ thôi”. Con không dám nói ra ý nghĩ đó với ai cả, ai cũng cho rằng ba chết và tội nghiệp một đứa bé như con.
Người ta đi qua đi lại ồn ào, nói lại chuyện của ba. Con ngồi dựa vào cánh cửa ván, cầm miếng gạch vụn cào xuống, chẳng hình thù gì, cúi gằm để che giấu nỗi sợ của mình. Nhưng có điều là con không khóc, thật sự lúc đó con phải khóc với lý do gì ba nhỉ? “Ba không chết, ba nằm ngủ thôi”.
Ba à, nếu ba thấy bộ dạng con lúc đó chắc ba cười con, xoa đầu và bảo con ngốc. Nhưng ba ơi con chỉ muốn ba sống thêm với con vài ngày, vài năm nữa để những đứa hàng xóm không dám bắt nạt con, để ba cõng con đến trường mỗi sáng, để kỷ niệm của ba con mình nhiều hơn tí nữa…Nhưng tại sao con không có được điều rất thường tình như bao đứa trẻ khác?
Cũng lâu rồi, những câu hỏi ngô nghê ấy bây giờ đã đóng bụi, không còn đủ sức lay dậy nỗi niềm trong con nữa: Hình dung ba vẫn còn trong trí nhớ, không đậm đầy nhưng vừa đủ để tự hào rằng ba không chết, ba nằm ngủ trong trái tim con thôi! Ba ơi, con biết ơn ba vì ba tồn tại như một thiên sứ trong lòng con.
Mỗi khi con cười khổ với những chuyện dường như tốt đẹp, nào ngờ là cú sốc không thể tưởng…
Mỗi khi con sợ hãi, con thường rúc ở một góc phòng lắng nghe nỗi sợ hãi bên trong con gầm rú, thét gào…
Mỗi khi con chạy hụt hơi vì muốn rời xa những thứ quá sức chịu đựng…
Mỗi khi và rất nhiều lần mỗi khi ấy… con thường đặt bàn tay lên ngực, con nghĩ tới máu huyết đang lưu chuyển trong cơ thể là kết tinh yêu thương của ba mẹ nên con có bội lần sức mạnh để bước đi, chống chọi ngoan cường như một chiến sĩ những năm giải phóng.
Ba của những đứa trẻ khác sẽ bế bổng nó lên khi nó đạt điểm mười, sẽ đòn roi khi nó bị điểm kém, còn ba con thì khác. Ba mỉm cười mà không cho con nhìn thấy, ba muốn con đừng tự kiêu dù là điều nhỏ nhặt nhất, ba không khen con bao giờ nhưng lúc nào cũng bên cạnh con.
Ba của những đứa trẻ khác sẽ tức giận, sẵn sàng đấm vào mặt kẻ gây đau khổ hay tổn thương con mình, còn ba của con thì khác…ba ôm ấp những tế bào bị thương và xoa dịu những vết thương trong lòng con.
Ba của những đứa trẻ khác sẽ thương nó khác với cách mà ba thương con, ba nhỉ?
Con đang nhìn màng sương trắng bạc phủ mờ cảnh vật buổi sớm nay, cảm giác lạnh lẽo, rát mướt đột ngột chui tọt vào tay áo. Nhưng ba à, lạnh nhất trên thế gian này không phải mùa đông, cũng không phải là vùng đất với những kiểu kiến trúc băng tuyết buốt giá như Nam Cực… Khi trái tim con người ta không còn biết yêu thương nữa thì hóa ra đó là nơi lạnh nhất!
Mùa đông vẫn lùa những luồng khí lạnh lẽo nhưng con sẽ nhớ mặc áo đủ dày và giữ trái tim mình không đóng băng dù bất cứ điều gì xảy ra…
Thương ba, con vẫn đủ ấm!
Con gái,
Hồ Bé Linh
Hạnh phúc là có cha bên đời
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, nó trở về với căn phòng nhỏ bé đó. Nghe Chị nó kể về giấc mơ đêm qua, giấc mơ mà khi đó Chị được thấy Cha, được nghe giọng nói của Cha như ngày nào…
Ngày 07 tháng 05 năm 2013, kể từ ngày đó, đã gần 2 năm trôi qua nó không còn được gọi tiếng Cha, không được Cha yêu thương và che chở. Nó thấy hụt hẫng và bơ vơ giữa cuộc sống vốn nhiều màu sắc này.
Cha đi xa, Cha đi xa lắm, một nơi mà ngăn cách sự tồn tại của con người, ở nơi đó không biết Cha sẽ như thế nào.
Tối qua nó cũng nghĩ về Cha, nhớ đến Cha và cần được có sự hiện diện của Cha bên cạnh nhưng sao nó không được mơ thấy Cha như chị của nó? Phải chăng nó có lỗi với Cha nhiều quá, nó làm Cha buồn nên nó không được mơ thấy Cha?
Nó còn nhớ cái Tết năm 2013, ngày đó là mùng 8 Tết. Ngày 15 tháng giêng nó mới nhập học nhưng mùng 8 nó đã thu xếp mọi thứ để lên Sài Gòn với Chị. Cha kêu nó ở lại chơi thêm tuần nữa rồi hãy đi. Vậy mà nó không nghe lời Cha. Bỏ lại sau lưng ánh mắt và gương mặt thất vọng của Cha để lên Sài Gòn.
21 năm qua, Cha nuôi nó khôn lớn đến bây giờ và đến lúc số phận này cướp mất Cha nó đi xa một cách đột ngột, khiến nó phải lặng người trong tiếng nấc. 21 năm qua, nó chưa làm được việc gì cho Cha để có thể báo đáp lại tình thương vô giá của Cha ngoài việc mua cho Cha được cái ví nho nhỏ. Nó còn nhớ Cha đã thích cái ví của nó như thế nào. Vậy mà giờ này nó chỉ có thể giữ lại cái ví đó để làm kỉ niệm về Cha cùng với những ký ức nhạt nhòa.
Chưa bao giờ nó thấy mình yếu đuối như bây giờ, ngồi nghe Chị kể mà hai hàng nước mắt của nó lăn dài. “Con sống khổ thì Cha cũng khổ…” Câu nói của Cha trong giấc mơ Chị kể làm nó đau.
Gía như cuộc sống này cho nó có cơ hội được bên cạnh Cha lâu hơn nữa đề nó có thể làm nhiều điều cho Cha, lo cho Cha thì tốt biết mấy. Để giờ nó không phải tự trách mình như thế này.
Tết sắp đến, cái Tết thứ 2 nó không có Cha bên mình, không còn cảm giác ấm áp trong ngôi nhà nhỏ ngày nào. Nó khao khát và cần lắm một cái Tết trọng vẹn và sum họp đầy đủ như cái Tết lúc nhỏ của nó. Được cùng Chị chuẩn bị pha trà, làm món nhậu cho Cha khi khách đến nhà. Được có một điểm tựa vững chắc và to lớn mà không phải sợ giông bão hay mưa to. Nhưng đó chỉ còn tìm lại được trong ký ức.
Vẫn còn một điều mà nó không bao giờ có cơ hội làm được đó là câu:“Con xin lỗi” và “Con thương Cha nhiều lắm!...”
Con gái út của Cha