chinh1

trai1

phai

1
1
1
1
Blog Radio 373: Em hãy mặc váy cưới và chạy đến bên anh

Ngày cưới của người yêu cũ dẫu tình cảm đã dứt và ta hoàn toàn thành tâm chúc phúc người ấy nhưng trong lòng không ít người vẫn có chút lăn tăn gợn sóng dẫu chỉ là một vài kỷ niệm. Đám cưới người yêu cũ còn khó khăn để chấp nhận hơn rất nhiều với những người tình cảm vẫn chưa thể xóa nhòa, trong tình huống đó, bạn sẽ làm gì? 


"Anh nhất định sẽ đợi, dù là bao lâu đi chăng nữa. Bởi anh tin tình yêu chân thành của mình sẽ khiến trái tim em lỗi nhịp. Nếu có thể, hãy một lần nữa mặc áo cưới và chạy đến bên anh nhé! Lúc nào hai tay anh cũng mở rộng để chờ đón cô dâu của mình..."

***

Từng giọt mưa tí tách rơi xuống hiên nhà. Trời bỗng dưng trở rét, tôi thoáng giật mình khi một cơn gió khẽ tạt ngang qua cửa sổ mang theo những giọt nước li ti bám vào cánh tay tôi, lạnh buốt.

Thật hiếm khi trời lại mưa vào một buổi sớm mai như thế này. Vốn dĩ tôi thích mưa lắm, tôi yêu cái cảm giác khi được ngắm nhìn mọi vật qua màn mưa dày đặc. Lúc đó mưa tựa như một tấm rèm mỏng manh làm cảnh vật trước mắt tôi trở nên mơ hồ và huyền ảo. Nhưng hôm nay thì khác, đáng ra trời phải trong và nắng phải long lanh nhảy nhót trên những tàng cây để đón chờ một ngày trọng đại sắp diễn ra trong đời, hôm nay tôi được mặc váy cưới.

Tôi khẽ gượng cười ngắm nhìn cô gái trong gương, chiếc váy dài màu trắng tinh khôi ôm lấy thân hình mảnh mai nhỏ nhắn, mái tóc dài buông xuống ngang vai được đính thêm một chiếc vương miện trên đầu, trông tôi đích thực là một cô dâu hạnh phúc nếu không tính đến gương mặt có chút nhợt nhạt và đôi mắt hơi thâm quần mặc dù đã trang điểm rất kĩ.

Tôi vẫn thường nằm mơ thấy mình là một cô dâu xinh đẹp đang sánh đôi cùng chú rể tiến vào lễ đường trong sự chúc phúc nồng nhiệt của gia đình, bạn bè cùng quan viên hai họ. Giữa những tiếng reo hò, chúng tôi cùng đeo nhẫn cưới cho đối phương và trao nhau một nụ hôn nồng thắm. Nhưng giữa giấc mơ và thực tại lại cách xa nhau tựa như bầu trời và mặt đất. Đám cưới của anh, cô dâu lại không phải là tôi mà là một người con gái khác. Còn tôi là ai nhỉ? Tôi chính là người yêu cũ của chú rể đang chuẩn bị tiến vào lễ đường để phá tan cái đám cưới sắp sửa diễn ra kia.


Chỉnh sửa xong trang phục, tôi mang theo chiếc ô và lao ra khỏi nhà. Trời vẫn mưa không ngớt, có lẽ ông trời cũng đang khóc thương cho hoàn cảnh tội nghiệp của tôi. Tôi nuốt ngược nước mắt vào trong rồi bắt một chiếc taxi đến nhà hàng. Bác tài xế nhìn bộ dạng của tôi thì không khỏi ngạc nhiên cất tiếng hỏi:

“Trời mưa to thế này, sao cô dâu lại không có người đưa rước mà phải đi taxi?”

Tôi lảng tránh câu hỏi của ông ta rồi lên tiếng thúc giục:

“Nhanh lên bác ơi, sắp tới giờ làm lễ rồi, cháu không kịp mất!”

Bác tài lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu rồi nhanh chóng đánh xe đi.

Lúc tôi đến nơi thì có vẻ như buổi lễ đã bắt đầu bởi ngoài cổng không thấy bóng dáng của một người khách đi dự tiệc nào ngoài tôi. Nhưng dĩ nhiên tôi cũng không phải là khách. Làm gì có ai lại đi mời người yêu cũ mình mới bỏ rơi cách đây một tháng đi dự đám cưới của mình kia chứ. Tôi chua xót nhìn vào cánh cửa hội trường đang từ từ khép lại. Trái tim mách bảo tôi hãy chạy tới thật nhanh để đá tung nó ra và lao vào, nhất định vẫn còn kịp. Chắc chắn cảnh tượng lúc đó sẽ hoành tráng đến mức chẳng có bộ phim thần tượng nào sánh bằng. Trong lúc cô dâu và chú rể đang trao nhẫn cưới, mọi người ngạc nhiên nhìn thấy một cô gái mặc váy cưới xuất hiện với đôi mắt đẫm lệ. Cả hội trường bỗng dưng xôn xao.

“Chuyện gì vậy nhỉ?”

“Cô ấy là ai thế?”

“Chắc chắn là người yêu cũ tới phá đám đây mà!”

Và rồi ở trên kia, chú rể sẽ nhìn người yêu cũ bằng đôi mắt ai ngại và xấu hổ, còn cô dâu trừng mắt nhìn chú rể với vẻ mặt không thể nào tin nổi, cô ta sẽ vứt thẳng chiếc nhẫn cưới vào mặt anh rồi lao ra khỏi hội trường. Vậy là tôi đã thành công.

Nhưng tất cả những việc đó chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ của riêng tôi. Bao nhiêu ý tưởng hay ho chợt vỡ tan như bong bóng xà phòng khi tôi nhìn thấy họ qua cánh cửa khép hờ. Làm sao tôi có thể nhẫn tâm “tạt một gáo nước lạnh” vào mặt của người con gái dịu dàng và xinh đẹp kia chứ? Cô ấy cũng giống như tôi, cũng yêu anh và tin tưởng anh bằng cả trái tim mình. Cô ấy không có lỗi, nếu có trách móc hay trừng phạt thì tôi cũng chỉ nên nhằm vào người đàn ông kia mà thôi.

Một tháng trước, anh vẫn còn nói yêu tôi và hứa hẹn cùng tôi đi đến hết cuộc đời, chúng tôi còn vui vẻ đi chọn đồ cưới cùng nhau. Nhưng có ai ngờ được anh nói lời chia tay tôi vào một ngày sau đó. Anh bảo rằng anh chỉ yêu tôi vì tôi giống với người con gái mà anh vẫn ngày đêm chờ đợi, bây giờ cô ấy đã trở về rồi, anh không thể lừa dối bản thân mình được nữa. Tôi đã bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn như vậy đấy. Tại sao khi giấc mơ làm cô dâu của tôi sắp trở thành sự thật thì người con gái đó lại trở về? Phải chăng nếu không có cô ấy thì bây giờ tôi đã sánh bước bên anh, cùng anh đón nhận niềm hạnh phúc lớn lao trong đời? Tất cả đã được số mệnh an bài rồi, tôi còn có thể làm gì được nữa. Nhìn anh và cô dâu trao nhau nụ hôn nồng cháy trong tiếng vỗ tay hoan hỉ của mọi người, tôi biết trái tim mình từ nay đã chết.

Tôi vội vã lao đi trong cơn mưa xối xả của những ngày đầu đông lạnh giá, mặc cho những giọt nước thấm đẫm chiếc áo cưới mà giờ đây nó đã trở nên quá nực cười. Có lẽ người ta nhìn tôi giống như một cô dâu đang bỏ chạy trong lễ cưới chứ nào đâu biết hoàn cảnh của tôi thê thảm đến mức nào. Tôi tự biến mình trở thành một vai diễn thảm hại. Nhất định đây sẽ là lần cuối cùng tôi điên loạn như thế, nhất định.

Két…ét…ét!!

Tôi mơ hồ nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao thẳng về phía mình rồi đột ngột dừng lại. Tôi ngã nhào xuống mặt đường và khóc nấc lên. Một người đàn ông bước ra khỏi cửa xe và vội vã tiến về phía tôi:

“Này cô ơi, cô có sao không?”

Tôi không trả lời, tôi chỉ khóc. Tôi gục đầu vào vai của người đàn ông xa lạ đó, để mặc cho nước mắt hòa lẫn với nước mưa nghe mặn đắng. Chẳng hiểu anh ta nghĩ gì mà cũng cứ để yên như thế, thậm chí còn vuốt nhẹ vào lưng tôi như để an ủi. Tôi ngất lịm đi vì lạnh.

Tôi tỉnh lại trong tâm trạng vô cùng mệt mỏi và đầu thì đau như búa bổ. Chiếc áo cưới tôi mặc đã được thay bằng một bộ đồ ngủ dễ chịu. Tôi mơ hồ nhìn cảnh tượng trong căn phòng và giật mình phát hiện mình đang ở trong bệnh viện. Một bác sĩ đi vào và nhìn tôi thân thiện, anh ta mỉm cười hỏi:

“Cô tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Xin lỗi, nhưng ai đã đưa tôi vào đây vậy ạ?”

“Là tôi.”

Tôi ngạc nhiên:

“Là anh, vậy cái người…”

“Phải, tôi là người đã suýt đâm vào cô.”

Tôi nhìn anh ta bối rối:

“Tại lúc đó tôi vô ý quá! Cảm ơn anh đã đưa tôi vào đây, tôi có thể về được rồi chứ?”

“Bây giờ cô đang bị sốt cao nên chưa thể về được. Hay cô cứ ở lại đây nghỉ ngơi, buổi chiều tan làm tôi đưa cô về, coi như là để chuộc lỗi vì tôi đã đâm vào cô, được không?

Trước những lời nói đầy chân thành của anh ta, tôi không nỡ lòng nào từ chối. Hơn nữa lúc này tôi cũng chẳng muốn về nhà, tôi sợ nỗi cô đơn cùng đau khổ sẽ thi nhau gặm nhấm tâm hồn yếu ớt của bản thân.

“Vậy…cảm ơn anh, bác sĩ Minh.” Tôi nhìn anh ta rồi lịch sự lên tiếng.

“Sao cô biết tên tôi?” Anh có vẻ khá bất ngờ.

Tôi chỉ vào tấm thẻ gắn trên chiếc áo blu của anh.

“Cô cũng tinh ý thật, vậy cô tên là gì?”

“Tôi tên Mẫn.”

“Minh Mẫn, có vẻ như chúng ta có duyên với nhau đấy! Thôi cô nghỉ ngơi đi nhé!” Minh mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng bệnh.


Người ta thường bảo sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng tôi lại chẳng thấy thế. Cơn mưa lúc sáng đã dứt từ lâu nhưng bầu trời lại mang một màu xám xịt và âm u đến đáng sợ. Tôi có cảm giác nếu mình với tay lên cao một chút thì có thể chạm vào những đám mây màu tro đang lững thững trôi trên kia. Càng về chiều không khí càng lạnh, mùa đông năm nay đến sớm quá! Tôi mặc bồ đồ bệnh nhân và khoác lên mình chiếc áo vest đen của anh chàng bác sĩ, người cứ run lên cầm cập. Trông bộ dạng của tôi lúc này còn tệ hại hơn cả lúc mặc chiếc áo cưới ban sáng. Nhắc mới nhớ, lúc lên xe Minh đưa cho tôi một cái túi màu đen và bảo:

“Cái này là váy cưới của cô, nó bị ướt hết rồi.”

Tôi nhìn cái túi mà nước mắt lưng tròng. Những hình ảnh lúc sáng lại hiện ra khiến tim tôi thắt lại như bị ai bóp nghẹt. Tôi bảo:

“Anh vứt nó đi giúp tôi nhé? Tôi không cần nó nữa.”

Minh khẽ nhíu đôi mày nhìn tôi rồi dường như muốn hỏi điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ gật đầu rồi bỏ cái túi ra ghế sau.

Lúc đứng trước cổng nhà, Minh đột ngột lên tiếng an ủi tôi:

“Dù đã xảy ra chuyện gì cô cũng đừng buồn nữa nhé, tất cả rồi sẽ qua thôi. Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau.”

Nói rồi Minh phóng xe vụt đi, tôi đứng ngẩn ngơ một hồi mới phát hiện trên tay mình đang cầm tấm danh thiếp của anh.

Tôi cứ ngỡ sau cái ngày mưa tầm tã đó, mình sẽ nằm bẹp ở nhà khóc lóc đến thương tâm vì bị người yêu phản bội, tôi sẽ chôn mình trong xó nhà và ngớ ngẩn nghĩ tới ngày anh cùng cô dâu tay trong tay bước đi bên nhau hạnh phúc. Nhưng thực tế thì tôi không hề đánh rơi một giọt nước mắt nào, tôi vẫn ăn, vẫn sống và làm việc ngày qua ngày trong một tâm trạng không thể nào bình tĩnh hơn. Tôi không rõ có phải là mình đã hết yêu anh, đã biết chấp nhận cái sự thật phũ phàng rằng mình vốn dĩ chỉ là người thay thế hay tại vì sự đau đớn đã khiến trái tim tôi trở nên chai sạn? Tôi không phải là một cô gái mạnh mẽ, những ngày còn yêu anh, tôi luôn dựa dẫm và phụ thuộc vào người đàn ông đó đến mức tôi nghĩ nếu thiếu anh thì mình sẽ chết. Trớ trêu thay khi xa anh tôi lại thấy mình mạnh mẽ đến lạ lùng, cứ như việc anh bỏ rơi tôi là chẳng có gì sai trái.

Có những người tưởng chừng như sẽ ở bên cạnh ta mãi mãi nhưng cuối cùng họ lại đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời ta tựa như cơn gió thoảng. Nhưng cũng có những cuộc gặp gỡ tình cờ ngắn ngủi lại vô tình gắn kết hai tâm hồn lại với nhau một cách đầy bất ngờ. Tôi không chắc sự xuất hiện của Minh có phải là tình cờ hay không nhưng người đàn ông ấy đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi.

Một tuần sau đó tôi gặp lại Minh. Lần này là anh chủ động tìm đến nhà tôi.

“Xin chào!”

Vừa mở cửa ra tôi đã giật mình khi thấy khuôn mặt tươi cười của Minh, hai gò má của anh đang ửng đỏ vì gió lạnh. Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Chào bác sĩ, có việc gì mà anh lại đến nhà tôi vậy?”

“Cũng không có việc gì quan trọng, tôi có thể vào uống một tách trà nóng không? Cô thấy đấy, trời lạnh quá!”

Tôi bối rối mời Minh vào nhà, nhưng anh chàng bác sĩ này lại tỏ ra khá tự nhiên cứ như thể tôi và anh ta đã quen biết nhau từ lâu lắm.

“Cô sống ở đây một mình à?” Minh hỏi sau khi quan sát hết mọi ngóc ngách trong nhà tôi.

“Vâng, bố mẹ tôi đang du lịch ở nước ngoài.”

“Sao cả tuần nay cô Mẫn không liên lạc gì với tôi vậy?” Anh hỏi sau khi hớp một ngụm trà nóng.

Tôi đơ người mất mấy giây. Cái người này thật kì lạ, tại sao tôi phải liên lạc với anh ta nhỉ?

“Xin lỗi nhưng giữa tôi và anh còn có việc gì chưa giải quyết sao?”

Minh mỉm cười rồi nháy mắt một cách tinh nghịch:

“Tất nhiên rồi. Cô thử nhớ lại đi.”

Tôi suy nghĩ một lát rồi xấu hổ lên tiếng:

“Thật ngại quá! Anh chờ một lát.”

Tôi chạy vào phòng ngủ rồi đi ra với một phong bì trên tay.

“Đây là tiền viện phí. Hôm trước tại vì tâm trạng tôi không được tốt nên mong anh thông cảm.”

“Nhưng tôi không đến vì việc này. Xem ra cô Mẫn đã quên mất cái áo vest của tôi thì phải.” Anh nói và chỉ tay về phía cái mắc áo, trên đó vẫn còn chiếc áo vest mà tôi đã quên mất từ lâu.

Câu nói của anh khiến tôi một lần nữa xấu hổ.

“Tôi…tôi xin lỗi, tôi sẽ giặt và trả lại cho anh sớm nhất có thể.”

“Thật ra cô không cần phải ngại ngùng như thế đâu. Hôm nay tôi đến là vì muốn gặp cô thôi. Khi nào giặt xong áo thì liên lạc với tôi nhé! Còn số tiền này tôi không nhận, bởi tại tôi nên cô mới phải vào viện mà. Tôi về đây, trà ngon lắm, chúc cô ngày cuối tuần vui vẻ!”

Anh ta nói một hơi dài rồi cứ như vậy ra về. Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Rõ ràng là anh ta đến đây chỉ vì cái áo đấy chứ. Đã vậy còn vòng vo tam quốc. Tôi vội vã đem cái áo đi giặt ngay tức thì.

Tần suất gặp gỡ giữa tôi và anh chàng bác sĩ tên Minh bỗng nhiên tăng lên vùn vụt sau câu chuyện về chiếc áo vest. Hai ngày sau tôi gọi điện cho anh ta và hẹn ở quán cà phê để trả lại cái áo với hi vọng đây sẽ là lần gặp cuối cùng, nhưng không ngờ thời gian sau đó chúng tôi lại tình cờ chạm mặt nhau rất nhiều lần. Siêu thị, công viên, quán ăn, quán cà phê, bên lề đường và thậm chí là ở cả…toilet của nhà hàng, đến mức tôi đâm ra nghi ngờ anh ta đang cố tình theo dõi tôi với mục đích không lành mạnh.

“Này, có phải anh cố tình đi theo tôi không vậy?” Tôi trừng mắt nhìn Minh khi chúng tôi gặp nhau ở nhà sách.

Anh nhún nhún vai rồi mỉm cười:

“Tôi cũng đang định hỏi cô Mẫn như vậy đấy! Có phải cô đang theo dõi tôi không? Hay tại vì chúng ta có duyên với nhau nhỉ?” Anh vừa nói vừa áp sát tôi vào tường khiến hai gò má tôi nóng bừng. Tôi sợ hãi hét toáng lên rồi đẩy Minh ra khiến anh mất đà ngã nhào vào kệ sách. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, chỗ chúng tôi đứng biến thành một đống hỗn loạn, những quyển sách đổ xuống nằm ngổn ngang trên người Minh, còn anh ta thì ôm đầu rên rỉ. Lúc này nhân viên nhà sách mới phát hiện và chạy tới chỗ chúng tôi:

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi hoảng hốt đỡ Minh dậy rồi lên tiếng:

“Xin lỗi, có một chút tai nạn nhỏ, tôi nghĩ là anh ấy đang bị thương.”

Ngày hôm đó tôi đưa Minh về nhà mình rồi băng bó vết thương trên đầu anh ta, thật là xui xẻo hết sức!


Minh đã vô tư đi vào cuộc sống của tôi như vậy. Để rồi khi tôi giật mình nhìn lại thì mới phát hiện rằng chúng tôi đã trở nên thân thiết tự bao giờ. Anh luôn xuất hiện đúng vào những lúc tôi cần, thay tôi giải quyết mọi khó khăn rắc rối và làm một người tri âm tri kỉ để tôi dốc bầu tâm sự. Nhưng có một điều tôi chắc chắn là mình vẫn chưa thể tiếp nhận anh dẫu tôi biết anh luôn dành cho mình một tình cảm đặc biệt. Minh không bao giờ nhắc tới hay tò mò chuyện quá khứ của tôi, điều đó khiến cho tôi có cảm giác anh thích hợp làm một người bạn hơn là người mà tôi có thể yêu. Vết thương của tôi vẫn chưa lành sau cái ngày đám cưới đó, tôi vẫn chưa đủ dũng cảm để gửi gắm bản thân mình cho một người đàn ông khác cũng như không thể tin vào một tình yêu lâu dài và bền chặt. Chính vì vậy mà tôi đã phũ phàng từ chối Minh khi anh ngỏ lời với tôi vào một buổi tối mùa đông lạnh giá.

“Xin lỗi anh, nhưng em không thể.”

Minh cười nhưng tôi thấy trong đôi mắt anh ẩn chứa một nỗi buồn sâu thăm thẳm:

“Không sao, anh sẽ đợi. Anh tin rồi sẽ có một ngày em sẽ mở lòng mình và đón nhận tình cảm của anh.”

Nhìn bóng lưng Minh bước đi dưới con đường vắng, cõi lòng tôi bỗng dưng tê tái và lạnh lẽo một cách đáng sợ. Tôi bật khóc, lần đầu tiên tôi rơi nước mắt vì một người đàn ông mà không phải là người yêu cũ của tôi.

Minh biến mất khỏi tôi suốt hai tháng liền. Có vài lần tôi đến tìm anh ở bệnh viện nhưng người ta bảo anh đã chuyển công tác. Tôi thất vọng trở về và tiếp tục cuộc sống cô đơn. Xa Minh, đột nhiên tôi thấy mình chẳng còn mạnh mẽ nữa, từ giờ sẽ chẳng còn ai ngồi lặng lẽ bên cạnh để nghe tôi kể lể chuyện đời, chẳng có ai nhắc nhở tôi phải giữ ấm cơ thể để tránh bị cảm lạnh, không có ai tình nguyện bỏ ra mấy tiếng đồng hồ để dạo phố cùng tôi.

Phải chăng khi ta làm tổn thương một ai đó, không chỉ có họ mới đau khổ mà ngay cả bản thân ta cũng chẳng sung sướng gì, thậm chí còn rất chua xót.

Tôi nhận được lá thư của Minh vào một buổi sáng cuối đông. Thư được gửi ở tận vùng núi cao xa xôi và còn kèm theo một chiếc áo cưới.


“Chào em,

Có phải là em rất bất ngờ khi nhận được lá thư này của anh không? Anh xin lỗi vì ra đi mà không nói gì cho em biết. Bây giờ anh đang làm bác sĩ tình nguyện ở vùng cao, anh muốn góp một chút sức lực của mình để giúp đỡ đồng bào nơi đây có thể vượt qua mùa đông lạnh giá này.

Mùa đông ở vùng cao lạnh lắm em à, buổi sớm sương mù dày đặc, càng lạnh hơn nữa vì nơi này không có em. Có phải là anh hơi sến sẩm không nhỉ?

Anh muốn kể cho em nghe một câu chuyện.

Vào một buổi sớm đầu đông mưa giăng tầm tã, anh đi dự đám cưới một người bạn và vô tình nhìn thấy một cô gái đứng khóc lóc trước cửa hội trường, cô ấy mặc áo cưới, đẹp lỗng lẫy như một nàng tiên. Lúc đó, anh thật sự rất muốn chạy đến bên cạnh và hỏi xem đã có chuyện gì, nhưng ý định của anh chưa kịp thực hiện thì cô ấy đã chạy đi, mặc cho mưa tuôn xối xả vào người. Thật không ngờ cô ấy lại lao đầu vào ô tô của anh. Em biết không? Tim anh suýt chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực vì nghĩ rằng mình đã gây tai nạn. Cô ấy cứ ôm chặt lấy anh và khóc cho đến ngất lịm. Thật may mắn vì anh là bác sĩ.

Người con gái đó đã vô tình để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng anh. Anh biết trái tim của cô ấy đã bị tổn thương rất nhiều và anh muốn một lần được chữa lành vết thương của cô ấy. Nhưng có vẻ như điều đó vô cùng khó khăn. Anh đã đợi thật lâu mà người ta chẳng thèm liên lạc đến nỗi anh phải mặt dày tới nhà…đòi áo. Không những thế, ngày nào anh cũng lén lút bám theo cô ấy như một tên trộm cốt để gây sự chú ý của người ta.

Anh cũng đã từng một lần tổn thương vì tình yêu nên anh rất hiểu cảm giác của em lúc này, có lẽ em vẫn chưa thể tin tưởng vào một người đàn ông nào. Nhưng anh nhất định sẽ đợi, dù là bao lâu đi chăng nữa. Bởi anh tin tình yêu chân thành của mình sẽ khiến trái tim em lỗi nhịp.

Nếu có thể, hãy một lần nữa mặc áo cưới và chạy đến bên anh nhé! Lúc nào hai tay anh cũng mở rộng để chờ đón cô dâu của mình.

Yêu em…”

Tôi không nhớ mình đã ôm lá thư và khóc mất bao lâu. Nhưng giây phút đó tôi biết mình không thể đánh mất anh thêm một lần nào nữa. Người đàn ông đó chính là một món quà mà Thượng đế đã ban tặng để xoa dịu và chữa lành những vết xướt trong trái tim tôi.

Chiều hôm đó tôi lại mặc áo cưới, vẫn là chiếc áo màu trắng tinh khôi, trời lại đổ cơn mưa, mưa rơi từng giọt tí tách xuống hiên nhà, gió chiều se lạnh nhưng lòng tôi lại ấm. Phải chăng ngày mai trời sẽ nắng và giấc mơ làm cô dâu của tôi sẽ biến thành hiện thực?
Luuly.mobie.in
DANH MỤC TIỆN ÍCH
TRANG CHỦ

Old school Easter eggs.